Đến chiều, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng bất an vô cùng, tâm tư cứ bồn chồn tới mức đứng ngồi không yên. Tay chân thi thoảng lại run lên một cái. Liệu có phải ba cô đã xảy ra chuyện rồi không?
“Quản gia.” Cô vội vàng đi tìm lão quản gia, ánh mắt lộ rõ vẻ khẩn trương: “Cho tôi đến bệnh viện gặp bác sĩ Chart được không, hồi sáng tôi quên không đến chỗ bác sĩ lấy thuốc cho đại thiếu gia.”
Lão quản gia nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cả người cô đang run lên bần bật như người bị cảm lạnh. Khiến bà ta không khỏi nhíu mày, biểu hiện này là cô đang sợ bị đại thiếu gia trách cứ ư?
Lão quản gia cau có mặt mày, nhìn cô với ánh mắt khó ưa: “Vậy mà cô luôn miệng nói sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia, giờ thì sao, đến thuốc của thiếu gia cũng quên lấy, hay là do cô đã nhận được tiền từ phu nhân, được thiếu gia cho phép về quê thăm ba của cô, nên cô mới lơ là chuyện này.”
Chu Thiên Như càng hoảng sợ hơn, vội vàng xua tay: “Quản gia, tôi không có, là sơ suất của tôi, tôi nào dám lơ là chuyện chăm sóc đại thiếu gia.”
Lão quản gia nhìn cô với vẻ mặt khó chịu, còn có thêm một chút cáu gắt: “Cô không cần phải bao biện, còn không mau đến bệnh viện lấy thuốc cho thiếu gia.”
Trong lòng cô liền mừng rỡ, nhưng vẻ ngoài thì rối rít gật đầu: “Vâng, vâng, tôi đi ngay.”
Cô làm bộ luống ca luống cuống, đi thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2499897/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.