Chu Thiên Như đơ người, ánh mắt cô trùng xuống, trên mặt còn nhuốm lên một vẻ buồn bã. Lúc này, đột nhiên Bạch Hàn Phong quay lại nhìn cô, nét mặt đó trưng ra rất rõ ràng trước mắt hắn. Cặp chân mày rậm bất giác nhíu lại: “Có vấn đề gì sao?”
Cô chợt bừng tỉnh khỏi biểu hiện ngốc nghếch mà bản thân vừa cố tình biểu lộ ra. Luống cuống cầm cây chổi quét dọn, miệng lắp bắp: “À không…không có gì…”
“Nói!” Hắn lạnh lùng ra lệnh cho cô, ánh mắt sắc như muốn nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô. Chu Thiên Như ngay lập tức cúi mặt xuống, cô bị bộ dạng hung dữ của hắn làm cho hoảng sợ, thanh âm nhỏ dần: “Thiếu gia có thể cho phép tôi…hầu hạ thiếu gia đến khi chân của thiếu gia bình phục không?”
Một giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt, rơi tự do xuống sàn nhà sáng bóng. Đôi mắt tinh tường của hắn hoàn toàn nhìn thấy giọt nước mắt trong veo đó. Chân mày hắn càng nhíu chặt hơn, nhưng thanh âm vẫn không chút mềm mỏng: “Làm gì có ai tranh phần việc đó của cô.”
Dứt lời, hắn liền quay đi, tiếp tục xử lý công việc. Nhưng, đột nhiên hắn cảm thấy thâm tâm có thứ gì đó khác lạ, dường như đôi mắt chân thật kia mang đến cho tâm tư hắn một sự ấm áp khó nói, cơ hồ khiến trái tim lạnh băng của hắn bất giác rung rinh. Hình như bức tường kiên cố trong hắn vừa sụp đổ, hắn đang dần tin tưởng vào cô giúp việc kia rồi sao?
Đã nhiều năm rồi, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2496629/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.