"Choang."
"Cạch."
Đám giúp việc đồng loạt hoảng hốt, giật nảy mình, những món đồ trên tay đột ngột rơi xuống, mặt ai nấy sa sầm, tái mét trước thanh âm như tiếng sét ngang tai của Bạch Hàn Phong.
"Thiếu...thiếu gia."
Bọn họ run lẩy bẩy, có người còn bật khóc trước bộ dạng tức giận như sắp chuẩn bị giết người của hắn.
"Thiếu gia cho gọi tôi."
Lão quan gia sớm đã bị doạ sợ, nhưng trước mặt bao nhiêu người giúp việc, bà vẫn cố gắng giữ bộ dạng bình tĩnh. Cung kính đối diện với hắn.
Tôn Cửu Vi nhếch mép nhìn xuống, thư thả bước từng bước xuống cầu thang, trưng ra ánh mắt thách thức: "Sao, anh lại định nổi giận với bọn họ chỉ vì Du Du đấy à?" Cô ta cố tình cất lên giọng cười yểu điệu: "Anh quay về thật đúng lúc, là tôi kêu cô ta lau cửa kính phòng cho anh đấy."
"Biến!" Hắn gằn giọng, mắt đỏ ngàu, nhìn Tôn Cửu Vi như muốn xé cơ thể cô ta ra thành trăm mảnh.
Tôn Cửu Vi nhếch mép khinh bỉ: "Anh nghĩ tôi muốn đến đây sao, nếu không phải bị mẹ tôi ép thì không đời nào tôi thèm đặt chân đến cái nơi này, và nếu như không có sự tồn tại của anh, thì cuộc sống của tôi cũng không gò bó tới mức bị ba mẹ tôi sắp đặt."
Ánh mắt Chu Thiên Như thoáng qua tia tàn độc, cô đã leo xuống khỏi dây cáp, bước ra khỏi phòng của Bạch Hàn Phong, những lời nói của Tôn Cửu Vi hoàn toàn lọt thẳng vào tai cô.
Bàn tay bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2496580/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.