Nhưng rồi lại có bàn tay to lớn ấm áp đặt lên tay cô vỗ nhẹ nhè vài cái.
“Bà…xã..em đừng khóc nữa. Sẽ rất xấu đó” Nhiếp Thần he hé đôi mắt nhìn cô mỉm cười
“Nhiếp Thần à…..” thấy được anh trả lời mình Từ Noãn một lần nữa nấc nghẹn lên như đứa trẻ được giải toả uất ức trong lòng.
“Bà xã em không bị…thương ở đâu chứ?”
“Em không. Nhưng mà Thần à máu…anh chảy máu rất nhiều. Đúng…rồi phải cầm máu…phải cầm máu”
Được chút an ủi khiến cô trở nên bình tĩnh hơn. Bàn tay Từ Noãn run rẩy cởi đi chiếc á sơ mi duy nhất trên người mình. Vo lại bịt kín vết thương anh.
Sắc mặt Nhiếp Thần rất kém, trên gương mặt điển trai vẫn còn lưu lại vệt máu.
“Đừng…lo…nhé. Nhanh thôi sẽ có người đến” Nhiếp Thần xoa xoa lấy mu bàn tay nhỏ bé đang run rẩy đè trước bụng mình.
Vết thương dưới bụng vẫn đau âm ỉ. Anh thầm rủa mẹ nó chắc chắn con dao kia có vấn đề không thể nào vì vết rạch mà đau đến như vậy được.
Mồ hôi như hạt đậu ngày một nhiều. Nhiếp Thần cố che dấu nhất có thể không để người phụ nữ của mình bị doạ sợ thêm lần nữa.
Nhìn cô gái nhỏ đang run rẩy rơm rớm nước mắt lo lắng cho mình mà xoa dịu được phần nào nỗi đau.
“Ông…xã à tại..sao tại sao…máu vẫn chưa ngừng chảy?”
Chiếc áo cô giữ vết thương cho anh rất nhanh cũng bị nhuộm đậm màu máu. Cô có thử kiểm tra nhưng máu vẫn chảy lại còn là màu đỏ thẫm gần ngã sang đen.
“Noãn…Noãn. Đừng lo nhé! Không đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440826/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.