Tô Nguyên mệt mỏi trở về phòng bệnh của Lam Phong. Anh ngồi vật vờ lên ghế bên cạnh giường.
Nhìn thấy bàn tay trầy trụa của Lam Phong, Tô Nguyên nhịn không được mà cầm lên mân mê, xoa xoa lấy.
Đột nhiên trên đầu giường truyền đến tiếng ho nhẹ
“Khụ!?”
Tô Nguyên giật mình nhìn đến hướng tiếng ho phát ra. Anh thấy Lam Phong mở mắt lờ đờ nhìn mình liền vui vẻ bật dậy
“Lam Phong cậu tỉnh rồi. Có thấy ở đâu bất thường không?” Tô Nguyên tháo mặt nạ oxy xuống cho anh
“Tất cả” Vì mới tỉnh dậy nên Lam Phong nói chuyện có chút khó khăn. Giọng anh vì lâu ngày chưa nó nên trở nên khàn đặc.
“Tất cả gì cơ?”
“Cơ thể tôi…bất thường…tất cả…”
“À…..” cũng đúng, cả người không có chỗ nào lành lặng.
“Bác sĩ Tô?”
“A….”
“Tôi muốn uống nước”
“Được chờ chút”
Đột nhiên không khí trong phòng có chút trầm lặng.
“Anh có thể liên lạc với anh Nhiếp Thần giúp tôi được không?” Uống nước xong anh chép miệng vài cái rồi hỏi Tô Nguyên
“Có chuyện gì gấp? Cậu có biết cậu vừa dạo mấy vòng quỷ môn quan về không?”
“Chuyện này quan trọng”
“Nghĩ ngơi cho tốt đi đã. Đạn là ngay ngực chứ có phải ở cái giò hay cẳng tay nào đâu mà mở mắt ra là công việc” Tô Nguyên đột nhiên bực bội.
“Ngày hôm đó là anh đưa tôi đi viện?”
“Cậu đoán xem?”
“Là anh?”
“Là một thiên thần”
“Phì? Thiên thần không dùng cánh bay mà lái xe ư?” Trước khi mất đi ý thức Lam Phong cũng lờ mờ nhận ra được người cứu mình.
“Cứu cậu từ tay tử thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440818/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.