Bóng dáng nam nhân cao lớn vừa bước vào Từ Noãn liền chụp áo lót của mình lên đầu anh ta.
“Cho mày chết. Còn dám ghẹo tao. Chết rồi còn không yên phận hả” cô bay vào đánh túi bụi người mà cô nghĩ là ma kia.
“Cho mày chết thêm lần nữa nè. Mau cút” cô nhắm tịt hai mắt cứ đánh sợ mở mắt ra sẽ nhìn thấy thứ gì kinh hãi.
“Bà xã, là anh” Nhiếp Thần bắt lấy hai cánh tay của cô rồi ôm chặt cô vào lòng
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc cùng với âm thanh kia Từ Noãn mới dám he hé mắt xem.
Không ngờ lại là Nhiếp Thần, một giây trước còn căn thẳng, một giây sau cô lại bật cười.
Trên đầu của Nhiếp Thần chiếc áo ngực của cô nằm chễm trệ trái lập với gương mặt nghiêm túc đang nhìn cô. Tổng thể thì nhìn hài chết đi được.
“Bà xã, gặp anh em vui như vậy sao?” Thấy cô cười Nhiếp Thần cũng hạ gương mặt căn thẳng ban nãy xuống.
Quách Từ Noãn đưa tay lấy áo ngực của mình xuống.
“Không có. Anh sao la……Khoan đã đây là tầng 7”
Đang tính nói cô lại nhớ ra mình ở tầng 7 liền chạy ra ngoài ban công nhìn xuống. Không có khả năng Nhiếp Thần từ bên kia nhảy qua. Vậy chỉ có thể từ dưới bò lên.
“Sao vậy bà xã em tìm thứ gì sao?”
“Anh bò từ dưới lên đây?”
“Không có”
“Vậy bằng cách nào lên đây”
“Anh leo chứ không bò. Sảnh khách sạn đóng rồi anh vào không được nên mới leo lên tìm em” Nhiếp Thần tỉnh bơ trả lời.
“Nhiếp Thần anh điên hả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440805/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.