7h sáng, Nhiếp Thần vẫn không chịu buông tha cho Từ Noãn
Tiếng va chạm thân thể ngày một nhức tai, thêm tiếng rên rĩ như khúc giao tấu không ngừng.
Trên giường Nhiếp Thần không ngừng hung hăn ra vào ‘giúp’ Từ Noãn tập thể dục sáng.
“Khốn khiếp nhà anh. Tôi…còn…phải….đi làm.
Ưm….nhẹ chút….ummm….hic…huhu
Nhiếp….Thần….anh khi dễ tôi”
“Bà xã….đừng khóc, đừng khóc. Anh xin lỗi” nhìn nước mắt Từ Noãn thật là vũ khí cứa tim anh mà. Anh hôn rất nhiều lên mặt bé con nhà anh.
Sau khi được tha Từ Noãn vô lực mềm nhũn mà nằm ỳ ra giường. Nhiếp Thần phải ôm cô vào phòng tắm giúp cô sửa soạn.
... *...
Từ Noãn thật sự bị anh bắt tập thể dục mệt chối chết. Cho nên khi vừa vào xe đi để Nhiếp Thần chở đi làm. Cô đã nhanh chống thiếp đi.
Mở mắt ra đã thấy ở tầng hầm bãi đỗ xe của công ty mình.
“Tại sao không để tôi xuống chỗ cũ?”
“Chân em mềm hết cả ra. Đi bộ xa như thế anh xót”
“Xót còn bắt người ta thị tẩm. Đáng ghét” Từ Noãn liếc dọc liếc ngang canh lúc không có ai cô chuẩn bị chuồng đi nhưng Nhiếp Thần đã giữ cô lại.
“Bà xã, đồ ăn sáng của em. Phải đủ sức khoẻ mới có thể làm việc. Bà xã nếu có khó khăn gì phải nói với ngay anh nhé. Anh sẽ luôn ủng hộ em dù em đúng hay sai đi chăng nữa.” Nhiếp Thần đặt một nụ hôn tạm biệt lên tay Từ Noãn rồi vúi vào tay một túi giấy gì ấm nóng.
Tâm trạng Từ Noãn từ đang uể oải liền chuyển sang bất nhờ. Nhiếp Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440789/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.