Lăn lộn cùng nhau xong, Nhiếp Thần ôm Từ Noãn đi rửa sạch thân thể rồi mới về giường.
Nhìn anh lăn tăn đút nước, mặc đồ rồi đắp chăn cho mình khiến Từ Noãn bất giác nở nụ cười. Tắt hết điện trong phòng Nhiếp Thần cũng chui vào mền ôm mỹ nhân mềm mại của mình.
Từ Noãn thấy anh lên giường liền rúc mình gối đầu lên người anh. Cảm giác cực kì an toàn lại còn ấm ấp. Áp tai lên lồng ngực cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của anh.
Vì Nhiếp Thần để trần khi vòng tay ôm anh cô vô tình chạm vào vết sẹo khi ấy, khiến mũi lại cô có chút xót.
“Thần à”
“Ơi anh đây” Cả hai cũng đã mệt mõi nên giọng đều đã thấm sự buồn ngủ.
“Khi ấy anh có sợ không?”
Tự tay rạch bụng mình đúng là hiếm mấy người dám làm. Cho là muốn làm đi thì lại có mấy ai dứt khoác như anh.
“Không đâu. Em đã hứa gả cho anh rồi, tìm lại được em không dễ dàng. Anh sẽ bù đắp cho em quãng đời sau này”
Nhiếp Thần sủng nịnh đặt lên trán cô một nụ hôn an ủi.
“Lần nào cũng là em làm liên luỵ anh”
Bão tuyết, bắt cóc đều là anh xông pha vì cô.
“Nếu không phải em cứu anh năm xưa thì không chừng bây giờ em lại đang ôm người khác ngủ kia kìa.
Là anh nguyện ý, bảo hộ em…một đời”
Môi lưỡi hoà nguyện nhau. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy sự ướt át quyến luyến không rời.
“Bạch thiếu thật sự nghĩ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/2112884/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.