“A Hi, tỷ thật sự không nhớ gì sao?”
Ngày đông năm nay, Bạch Thước ghé vào hành lang hậu viện phủ tướng quân, hỏi nhiều nhất là câu này.
Bạch Hi ngồi ngay ngắn trước án thư, vùi đầu chép Nữ giới, không nề hà mà trả lời Bạch Thước đang làm ồn: “Không nhớ nổi, không nhớ nổi.”
“Aizz, thật đáng tiếc, tỷ không nhìn thấy Thần quân kia đâu, bộ dáng rất tuấn tú a!” Bạch Thước lười biếng dựa vào hành lang, phơi nắng ăn nho, tập trung hồi tưởng: “Đôi mắt hắn có màu tím á, tựa như……” Bạch Thước nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: “Giống ánh trăng màu tím.”
Bạch Hi nghe vậy ngẩng đầu: “Muội nói cái gì? Ánh trăng màu tím?”
Bạch Thước ngẩn ra, liên tục xua tay: “Không có gì, không có gì.”
Nàng nhìn Bạch Hi nhã nhặn lịch sự ôn hòa, thở dài một hơi thật sâu.
Chuyện đáng sợ như vậy, A Hi nhát gan, nhớ không được cũng tốt.
Bạch Hi nhìn Bạch Thước, cũng thở dài thật sâu.
Nàng gác bút, chân thành khuyên muội muội song sinh: “A Thước, muội là con gái, ở nhà khen con trai tuấn tú cũng thôi đi, truyền ra ngoài không ra thể thống gì. Còn có những lời hoang đường đó của muội……” Nàng dừng một chút, lo lắng sốt ruột dặn dò nàng: “Ngàn vạn đừng nhắc tới trước mặt người ngoài.”
Từ ngày lễ Thượng Nguyên bị lạc ở hội đèn lồng trở về, mỗi ngày A Thước đều nhớ Yêu quái Thần tiên linh tinh mê sảng, vẫn luôn nhắc mãi có một vị thần tiên đã cứu các nàng từ tay kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thuoc-thuong-than/2426550/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.