“Được!” Ngô Dụng thu hồi trường đao, không chút do dự: “Bạch tiểu thư trượng nghĩa, lão mỗ cũng tuyệt đối không nuốt lời, chắc chắn đưa vị tiểu huynh đệ này xuống núi trị thương.”
“Tiểu Bạch……” Mộc Phàm giãy giụa đứng dậy, lại bị Ngô Dụng một đao ngăn lại.
“Đừng động huynh ấy!” Bạch Thước hét lớn một tiếng, bò về phía trước hai bước, đẩy đao của Ngô Dụng từ trên người Mộc Phàm ra: “Ngươi muốn đồ vật, ta cho ngươi là được!”
Bạch Thước một tay thò vào trong tay áo, trong rừng nhất thời yên lặng, bao gồm lừa thất đức, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Bạch Thước.
Ầm! Một luồng ánh sáng vàng chói lóa hiện lên trong rừng, mọi người cầm lòng không đậu nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, mọi người nhìn một khoảnh đất hoàng kim xán lạn, mắt đều dời không ra.
Dưới chân Bạch Thước, tràn đầy trăm phiến lá vàng vương vãi, xếp thành ngọn núi nhỏ, Trương Triều nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt tham lam.
“Chỉ nhiêu đây thôi?” Sắc mặt Ngô Dụng cổ quái, nhất thời sững sờ nhìn chằm chằm đống vàng lá kia.
“Cái gì mà chỉ nhiêu đây thôi! Đây là tất cả gia sản của ta, đổi lấy một mạng của huynh ấy!” Bạch Thước ngẩng đầu che chắn trước người Mộc Phàm, nhìn về phía Trương Triều: “Đại đương gia, đống vàng lá này cũng đủ cho toàn bộ Mộc gia trại ăn mười năm!” Nàng quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Dụng: “Ta biết, các ngươi sẽ không để ta rời khỏi Mộc Khiếu sơn, nhưng huynh ấy không phải người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thuoc-thuong-than/2426531/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.