“Từ lúc nào mà người của Tiên tộc cũng sẽ dùng quỷ Yêu tộc ta để luyện dược vậy?”
Sâu trong Hỏa Băng đảo, dưới cây đào kia, Phạn Việt một thân áo đỏ, nghiền ngẫm nhìn Bạch Thước, trào phúng như vậy.
Tên yêu quái này, sao lại tới Đông Hải?!
Trong lòng Bạch Thước rít gào, trên mặt lại bất động thanh sắc, tay cầm túi dược co rụt lại phía sau, ánh mắt nhìn Phạn Việt lộ ra mười phần sợ hãi hợp tình cảnh, nơm nớp lo sợ nép sau lưng Trọng Chiêu: “Yêu... yêu……”
“Yêu tộc lớn mật, dám xông vào Tiên giới ta!” Trọng Chiêu bảo hộ Bạch Thước sau lưng, ánh mắt chợt lướt qua suối nguồn kia, rồi sau đó nhìn Phạn Việt, biểu tình âm trầm.
“Bổn điện là yêu? Vậy ngươi lại là cái thứ gì?” Phạn Việt khinh thường nhìn Trọng Chiêu, thần sắc lạnh băng.
“Ngông cuồng!” Trọng Chiêu hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay hóa ra tiên kiếm, một đạo kiếm quang đảo qua, Trọng Chiêu nhảy lên, lao thẳng về phía Phạn Việt.
Phạn Việt phất tay áo, một đạo Yêu lực hàn băng bay ra từ lòng bàn tay hắn, đẩy kiếm quang ra, Trọng Chiêu bị bức lùi lại hai bước, sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói: “Hạo Nguyệt điện chủ?!”
Phạn Việt nheo mắt, có chút ngoài ý muốn: “Chỉ một chiêu liền có thể nhận ra bổn điện, bổn điện đã coi thường ngươi rồi. Ba năm không gặp, mùi hương trên người của ngươi, thật ra còn ghê tởm hơn so với khi làm phàm nhân.”
“Ngươi!”
Trọng Chiêu sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thuoc-thuong-than/2426510/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.