"Bùm", cỏ tranh bay tán loạn, củi gỗ, tàn lửa cháy đen bắn tung tóe khắp các cung điện, một bóng người chật vật không biết chui ra từ xó xỉnh nào của Hạo Nguyệt điện, chống nạnh rống giận với chủ điện phía trên.
"Đệ nhất điện Yêu giới gì chứ, ngay cả lò luyện đan cho ra hồn cũng không có!! Thợ rèn! Tỷ có thấy mất mặt không hả!"
Trên đỉnh điện, Hoa Hồng lười biếng ngậm cỏ dại, nhìn Bạch Thước hùng hùng hổ hổ mặt xám mày tro thập phần mất kiên nhẫn đáp một tiếng.
"Bổn quân mất mặt hay không không biết, có điều về mặt luyện đan, ta thấy muội không biết xấu hổ à?"
"Ta xấu hổ cái gì chứ!"
"Không xấu hổ? Lại đây, ta giúp muội đếm thử, từ khi muội đến Hạo Nguyệt điện chúng ta đã phát nổ tám tòa thiên điện, thiêu ba trăm hai lăm cây nhất phẩm linh thảo, phí một ngàn hai trăm ba mươi bốn cây linh mộc......"
"Ai aiz, dừng dừng, ta cẩn trọng mất ăn mất ngủ luyện đan dược còn không phải vì muốn giúp Hạo Nguyệt điện chúng ta tích cóp nhiều bảo bối chút, ước chừng tám mươi viên nhất phẩm linh đan, chất đầy nhà kho, tỷ còn muốn sao nữa!" Đôi mắt Bạch Thước trừng to như trâu, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
"Cảm ơn, không cần đâu."
"Đây đều là bảo bối cứu mạng, đúng là không biết nhìn hàng!"
Hoa Hồng trưng vẻ mặt xem thường, nhảy xuống từ đỉnh điện, vô tình đả kích: "Nếu bán thần thật sự bị thương, ăn nhất phẩm đan dược cũng như trâu uống nước, có nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thuoc-thuong-than/2426407/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.