Thiên Ma Cổ Bảo tọa lạc ngay trên đỉnh Băng Sơn quanh năm gần như lúcnão cũng có tuyết phủ, nhưng khi tiết tời lập đông thời cả Băng Sơnnhuộm một màu trắng xoá. Ngay cả toà Thiên Ma Cổ Bảo cũng chìm trong màu trắng đó.
Mọi người đến được chăn núi Băng Sơn thì trời cũng sụp tối. Vừa mới băng qua hoang mạc, giờ lại đến Băng Sơn, mặc dù thời tiết lạnh nhưng vẫn dễ chịu hơn khí hậu oi nắng của chốn hoang mạc.
Ả a hoàn bước đến bên Tuấn Luận nói:
- Hạ công tử ... Phận sự của tiểu nữ đến đây đã hết. Xin mạn phép cáo từ.
- Cô nương không cùng tại hạ lên Thiên Ma Cổ Bảo sao?
- Tiểu nữ không có phần đi cùng với Hạ công tử.
- Tại hạ cũng không ép cô nương.
Nàng ôm quyền xá Tuấn Luận:
- Công tử bảo trọng.
Nàng quay lưng thi triển khinh không, băng mình đi rời khỏi địa phận BăngSơn. Tuấn Luận nhìn theo cho đến khi bóng của nàng mất hút. Chấp tay sau lưng, Tuấn Luận quay lại nhìn lên đỉnh Băng Sơn. Váng chiều xe bóng,hắt lên đỉnh Băng Sơn tạo ra một khung cánh huyền hoặc lạ thường. Xa xatừ dưới trông lên, đỉnh băng sơn như một hòn ngọc lấp lánh phán chiếuánh tây dương, trông thật đẹp và hùng vĩ.
Hai vị cao tăng Thiếu Lăm bước đến bên Tuấn Luận.
Tuệ Giác đại sư chấp tay niệm phật hiệu rồi nói:
- Hạ thí chủ ... Hạ thí chủ định lên Băng Sơn ngay bây giờ?
Tuấn Luận gật đầu. Chàng nhìn lại nhị vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự:
- Trước khi lên Băng Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thu-thu-sinh/22814/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.