Thứ Dân vừa đi vừa nhìn trời như một kẻ cuồng tâm loạn trí. Y tự vỗ vào đầu mình:
- Ta là kẻ hồ đồ ... Một gã đê tiện bỉ ổi. Đúng rồi ... Ta học thánh hiền nhưng bản thân ta là tên bỉ ổi tiểu nhân. Diệp Hoàn ơi ... Hãy tha tộicho huynh ...
Hãy tha tội cho huynh.
Hắn dừng bước trước con đường bậc thang dẫn lên Thiếu Lâm Tự.
Boong ...
Tiếng khánh chuông trỗi lên từ trên đỉnh trung sơn, phát ra từ ngôi cổ tựThiếu Lâm vang động trong không gian rồi đến tai Thứ Dân. Gã dừng bướcngước mặt nhìn lên toà cổ tự trên cao, thỉnh thoảng lại che khuất bởinhững táng mây lững lờ trôi.
Thứ Dân đứng thừ ra một lúc rồi nhưbị tiếng khánh chuông kia thu hút lấy thần trí gã hưởng lên có tự ThiếuLâm từ từ bước lên những bậc tam cấp.
Đi lần đến cổng tam quan thì mặt Thứ Dân đã xám ngoét, tái nhợt tái nhạt.
Y vốn chỉ là một hàn sinh không có võ công thì việc lội từ dưới phân núilên đến toà cổ tự đã lấy mất đi gần như toàn bộ thể lực của gã.
Đứng thở dốc trước toà cổ tự Thiếu Lâm, Thứ Dân nhìn vào ngồi Đại hồng bảo điện nguy nga hùng vĩ mà nghĩ thầm:
- Diệp Hoàn ... Huynh sẽ chuộc lại những lỗi lầm với muội. Chỉ có mỗi một cách duy nhất, Thứ Dân qui y cửa Phật mới có thể chuộc lại những gì đãgây ra cho muội mà thôi.
Với ý nghĩ đó, Thứ Dân từ từ tiến vàotoà cổ tự thiêng liêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thu-thu-sinh/1995424/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.