Muội có sao không?
Tuấn Luận đỡ Băng Lệ ngồi xuống ghềnh đá.
- Muội hãy ngồi xuống đầy nghỉ ngơi đi ... rồi chúng ta sẽ đi tiếp.
Băng Lệ nhìn Tuấn Luận:
- Hạ huynh không cần phải lo cho muội ... hiện tại đại họa lúc nào cũngcó thể đổ xuống đầu huynh. Huynh hãy mau cao chạy xa bay, Băng Lệ tự loliệu được cho mình.
Tuấn Luận lắc đầụ. - Huynh không nỡ bỏ muội trong lúc này.
- Bây giờ thì nhan sắc của muội đã không còn nữa ... mất đi khuôn mặtxinh đẹp đó xem như muội đã trút được những điều phiền não. Hẳn sẽ không có ai muốn làm phiền muội nữa đâu.
Tuấn Luận thở dài:
- Muội đã vì ta.
- Không phải đâu ... tại vì muội không muốn làm huynh khó xử thôi. Phàmnữ nhân dù rộng lượng đến mấy nhưng tự bản thân họ đã ích kỷ, nhất làích kỷ với những ai đẹp hơn họ. Giờ thì Băng Lệ không thể nào so sánhvới Hương Cung chủ ... Tất người chẳng còn so đo nhan sắc với muội nữa.
Tuấn Luận khẽ gật đầu. Chàng từ tốn nói; - Nhưng Băng Lệ có biết vì sao Diệp Tình để cho huynh và muội được ung dung rời Hương cung không?
Nàng gật đầu:
- Diệp Tình không muốn nhìn mặt huynh.
Tuấn Luận mỉm cười, lắc đầu:
- Không phải như muội nghĩ đâu ... Huynh biết Diệp Tình cho huynh và muội ung dung rời Hương cung chỉ vì nàng đã có Minh chỉ Thần châu. Huynhchẳng còn gì để nàng ta lợi dụng cả. Và điều cốt lõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thu-thu-sinh/1995405/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.