Nàng quay bước trở vào Dương Châu. Đi chưa được baoxa chợt Băng Lệ nghe tiếng tằng hắng ngay sau lưng mình. Tiếng tằng hắng trong đêm vắng khiến lòng dạ nàng bồi hồi lo lắng. Nàng dừng bước quaylại.
- Mỹ nhân đi đâu mà giữa đêm khuya vậy?
Hai gã đạihán vận học y như thể từ dưới đất chui lên. Bộ mặt giảo hoạt của hai gãđó càng khiến Băng Lệ hồi hộp sợ hãi hơn nữa. Nàng miễn cưỡng nói:
- Băng Lệ vì có chuyện phải ra khỏi nhà trong đêm. Nhị vị đại ca ...
Hai gã kia cười khẩy nói:
- Lão Tam và Lão tứ biết nàng có chuyện gì rồi.
Gã đứng bên phải có dáng người dong dỏng cao, lại gầy đét trông như cây tre miễu dấn đến nửa bộ.
- Phải mỹ nhân có chuyện muốn đi tìm lão Tam ta không?
- Không phải riêng lão Tam đâu mà cả lão Tứ này nữa chứ.
Nghe lão Tam và lão Tứ nói, Băng Lệ biết ngay hai người này định giở trò gìđối với nàng. Mặt đanh lại, Băng Lệ nghiêm giọng nói:
- Các người đừng làm càn giữa chốn thanh thiên bạch nhật đấy nhé.
Lão Tam và lão Tứ đồng cười khẩy. Lão Tam nói:
- Đây đâu phải là chốn thanh thiên bạch nhật, mà là đêm tình thanh vắng.
Nàng cứ xem như hôm nay trời đãi lão Tam và lão Tứ ta vậy ... Mỹ nữ Tô BăngLệ thì cả đất Dương Châu này bất cứ gã nam nhân nào cũng thèm khát ...Xem ra trời đãi ngộ lão Tam ta đây.
Gã nói xong dấn bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thu-thu-sinh/1995385/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.