GIai Kỳ nghẹn họng, cúi đầu thành khẩn xin lỗi:
-“Con xin lỗi mẹ.”
Bạch phu nhân liếc mắt nhìn con trai, tầm mắt lại rơi vào trên người Giai Kỳ:
-“Nếu còn có lần sau, thì hãy đi quỳ từ đường!” Lúc này giọng điệu bà ấy không cường ngạnh như vừa rồi nữa, nhưng ý tứ cảnh cáo lại rất lớn.
Giai Kỳ gật đầu như gà con:
-“Vâng, con sai rồi.”
Tính cách của cô từ nhỏ đã như thế, mình sai thì nhận sai, cô sẽ xin lỗi.Nhưng không ai có thể đỗ lỗi cho cô được.
Bạch phu nhân bất ngờ thái độ nhận sai lần này của Giai Kỳ không chỉ nhanh mà còn thành khẩn, là trưởng bối, Bạch phu nhân có ý rời đi, bọn nhỏ cũng lớn rồi, bà ấy không thể luôn ở trong phòng ngủ của bọn nhỏ được.
Bạch Tuấn Thành kinh ngạc với tính cách của Giai Kỳ, hơi mềm lòng với cô, dù sao thì cô cũng vô tội, hơn nữa còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng nghĩ đến ông nội Bạch với ông Bạch, ánh mắt Bạch Tuấn Thành lại phát ác, giống như đao nhọn sắc bén, nhìn Giai Kỳ, tay đặt trên đỉnh đầu cô cổ vũ cho cô:
-“Thấy mẹ không dễ, cô rời đi sớm mới là sự lựa chọn đúng đắn.”
Giai Kỳ lại ban thưởng cho Bạch Tuấn Thành một cái liếc mắt:
-“Anh phiền tôi như vậy sao?”
Bạch Tuấn Thành ý bảo Giai Kỳ tiếp tục nói.
Giai Kỳ:“Nếu anh phiền tôi, chắc chắn sẽ không muốn cưới tôi.”
Đột nhiên Bạch Tuấn Thành nghĩ đến gì đó:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713189/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.