Giai Kỳ đang đau trán:
- “Làm gì?”
-“Xuống xe!” Bạch Tuấn Thành không muốn nói nhảm.
Giai Kỳ ấm ức kéo chặt dây an toàn:
- “Không xuống.”
Dựa vào cái gì mà bảo tôi xuống, trước không có cây sau không có nhà, xuông xe rồi thì tôi trở về thế nào?
Bạch Tuấn Thành cởi dây an toàn ra, xuống xe đi qua không chút nhã nhặn kéo Giai Kỳ từ trong xe ra:
- “Tự đón xe trở về đi.”
Giai Kỳ bị kéo xuống xe, vẫn đang dùng sức kéo cửa xe thì phát hiện bên trong lại bị khóa trái, xe chạy về phía xa xa. Giai Kỳ thấy vậy mắng lớn:
- “Bạch Tuấn Thành, anh có còn là đàn ông không!”
May mà thỉnh thoảng nơi này cũng có xe qua lại, nên Giai Kỳ đã đón xe trở về nhà họ Bạch.
Chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ tinh tế:
- “Cái gì? Anh trai con kết hôn sao? Sao con không biết. Mẹ, sao mẹ không cho con nghỉ phép? Cô ta là ai?”
Giai Kỳ nghe được âm thanh lập tức biết người nói chuyện là ai, đó là em chồng của cô… Bạch Nhi Nguyệt, năm nay học lớp mười một, mười bảy tuổi.
Trán Giai Kỳ mơ hồ đau đớn, không trở về với Bạch Tuấn Thành, cô tính sẽ đi về thẳng phòng ngủ, kết quả đi ngang qua một nơi lại nghe được hai mẹ con bọn họ nói chuyện. Bạch phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt:
-“Chị dâu cái gì chứ, còn ghê tởm hơn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713185/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.