Ban đêm, Giai Kỳ suy nghĩ rất lâu mới quyết định đưa điện thoại lại cho Bạch Tuấn Thành:
- “Điện thoại này quá quý giá, tôi cầm cũng không yên tâm, anh vẫn nên lấy lại đi.”
Mặt Bạch Tuấn Thành lập tức âm trầm:
- “Đồ tôi vứt đi thì không muốn lấy lại nữa.”
-“Đồ anh không cần thì tôi cần sao?"
Xem tôi là người nhặt rác à? Bên trong chẳng có trò chơi nào cả nên tôi không cần nữa, giới hạn thì có ích gì. Giai Kỳ nhét điện thoại vào tay anh:
- “Máy cũ còn tốt hơn cái máy này."
Giai Kỳ nhìn thấy sắc mặt u ám của Bạch Tuấn Thành, trong lòng chua xót, mỗi ngày đều phải đối mặt với những lời khó nghe của mẹ chồng, lại bị em chồng ghét bỏ, buổi tối còn phải nhìn khuôn mặt thối đến từ chồng, Giai Kỳ càng nghĩ càng ấm ức, hốc mắt đỏ hồng.
Bạch Tuấn Thành thấy vậy thì quay lưng lại không nhìn Giai Kỳ nữa, bởi vì trong mắt của cô, khiến anh lại dâng lên cảm giác không đành lòng. Trước khi kết hôn đã nói phải ức hiếp cô, khiến cô đích thân rời đi, kết quả anh lại cam tâm tình nguyện, thậm chí không thể chờ đợi, muốn đi nhận giấy chứng nhận kết hôn ngay.
Bạch Tuấn Thành tức giận:
- “Cô không cần thì ném đi. Tôi mua điện thoại mới rồi. Tôi sẽ không lấy lại.” Nói xong anh thật sự ném đi, nhưng là ném cho Giai Kỳ.
Giai Kỳ cũng rất quật cường, nói không cần thì kiên quyết không cần, cho nên ném điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713141/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.