"Mẹ, Nhi Nguyệt lớn rồi, em ấy có suy nghĩ của riêng mình, có thể là vì thi không tốt, không muốn để người khác biết nên đã trốn đi. Hoặc là đi ra ngoài tụ tập, vừa hay điện thoại di động hết pin, có lẽ sau một đêm em ấy sẽ trở về.” Giai Kỳ trấn an Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân dùng sức nhéo cổ tay Giai Kỳ: “Lúc đó sao tìm được con?”
Cổ tay Giai Kỳ rất đau:
“Con tự làm âm quân, âm một đêm, Sáng sớm hôm sau, tự mình chạy về.”
Bạch phu nhân vội vàng chất vấn: “Nhi Nguyệt sẽ trở về chứ?”
Giai Kỳ nghe thấy giọng điệu này, biết rõ Bạch phụ nhân đã hòa hoãn rất nhiều, cô chắc chắn nói:
“Vâng.”
Nhưng Bạch phu nhân vẫn lo lắng, đầu ngón tay đều trắng bệch, bà ấy cũng muốn đi ra ngoài nhưng bà ấy không biết lái xe.
Bạch phu nhân tự trách và hối hận đều được Giai Kỳ nhìn rõ, cô thăm dò hỏi:
“Mẹ, mẹ cũng muốn đi tìm sao?”
Bạch phu nhân gật gật đầu:
“Giai Kỳ, mẹ không tĩnh tâm được.”
“Nhưng mẹ, trạng thái này của mẹ đi ra ngoài sợ là không an toàn.”
“Không có gì là không an toàn cả, Giai Kỳ, trong lòng mẹ khó chịu.”
Lần đầu tiên Bạch phu nhân lộ ra sự yếu đuối của bà ấy ở trước mặt Giai Kỳ, bà ấy bất an.
“Nhưng một mình ông nội ở nhà.”
Giai Kỳ cũng do dự, nếu như giữa đường mẹ chồng có chuyện gì, lại chẳng phải là thêm dầu vào lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713126/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.