Giai Kỳ ôm lấy cánh tay Bạch Tuấn Thành làm nũng, cả người đều dính lên:
“Chồng, em buồn ngủ quá, muốn ngủ.
Cho nên Bạch Tuấn Thành kéo Giai Kỳ đến gần bậc thang tổng giám đốc.
Sao lại luyện thành lợn vậy? Ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn!
Việc đầu tiên cô bước vào công ty là:
“Nhà vệ sinh ở đâu?”
Lúc nãy ở trong quán ăn nhỏ, Giai Kỳ không có cảm giác, ngồi lên xe không bao lâu đột nhiên muốn đi vệ sinh, cô đã nhẫn nhịn cả đường, vừa vào công ty ai nấy đều chào hỏi, Giai Kỳ cũng ngại chạy vội vào nhà vệ sinh, lúc vào thang máy đã nhịn không chịu được. Bạch Tuấn Thành chỉ phương hướng, Giai Kỳ liền dùng tốc độ ánh sáng chạy đi.
Năm phút trôi qua, người chưa ra ngoài.
Mười phút trôi qua, người vẫn chưa ra ngoài.
Hai mươi phút trôi qua, người vẫn chưa di chuyển.
Nửa tiếng sau, Bạch Tuấn Thành đứng bên ngoài gọi:
“Giai Kỳ? Giai Kỳ, Giai Kỳ?”
“…” Không ai trả lời.
Bạch Tuấn Thành tắt máy tính, đứng dậy đi vào phòng nghỉ, đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy Giai Kỳ nằm sấp trên giường, mặt nằm sấp trên gối, ngủ vù vù, chăn cũng không đắp.
Hai tay Bạch Tuấn Thành ôm ngang, điều chỉnh tư thế ngủ cho cô, đắp chăn lại, nhẹ giọng nói:
“Lợn!”
Không biết bao lâu, phòng nghỉ là một mảng tối tăm, là vấn đề che nắng của cửa số khiến cho Giai Kỳ nhầm lẫn là đã hơn sáu giờ. Giai Kỳ lăn mấy vòng trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713090/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.