Mặc dù cũng chẳng phải là biểu diễn gì, mọi người hiểu ý là được.
Cuối cùng, ông nội Bạch chỉ vào Giai Kỳ, ý cười trên mặt sắp tràn ra ngoài, nói:
“Con nhóc lanh lẹn con.”
Bạch phu nhân cũng cười đến hai má đỏ lên, khóe miệng phiếm chua xót, bà ây thu liễm, thúc giục:
“Mau ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.”
Hiện tại Giai Kỳ thật sự đói bụng, nên ăn uống như hổ đói.
Cơm nước xong lại “tản bộ” nửa tiếng, Bạch Tuấn Thành và Bạch Quân Đàm thay giày dép quần áo.
Đang khởi động, hai người họ nói chuyện.
“Anh, chúng ta cứ chiều hai người họ như vậy sao? Chị dâu, các người luôn chạy thay chị ấy, hết năm mới em lại phải trở về bộ đội. Đến lúc đó có thể chỉnh đốn Nhi Nguyệt rồi.”
"Em trở về bộ đội, Nhi Nguyệt cũng đi học lại. Có lẽ đến lúc đó Nhi Nguyệt sẽ ở lại. Hơn nữa, ông nội là người thế nào em còn không rõ sao, có lẽ mấy ngày nay mới mẻ, qua mấy ngày nữa tự nhiên sẽ quên mất việc này.”
Bạch Tuấn Thành khởi động xong hỏi:
“Chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Quân Đàm chuẩn bị: “Xong rồi.”
Giai Kỳ chạy ra: “Đợi đã, đợi, đợi đã.”
Bạch Tuấn Thành dừng lại: “Em ra ngoài làm gì? Có lạnh không?”
“Hôm nay không chạy nữa, em đã xin nghỉ cho hai người rồi.”
Bạch Quân Đàm nghi ngờ những gì mình nghe thấy, không dám tin hỏi Bạch Tuấn Thành:
“Anh trai, có thể xin nghỉ được sao?”
Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713081/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.