Chương 112: Con cháu ắt có phúc của con cháu Ba ngày sau, Triệu Sóc nép sau một đống đá vụn, cẩn thận quan sát động tĩnh dưới núi và trên không. Đợi đến khi một bầy yêu cầm sải cánh lướt qua bầu trời Lạn Đào sơn bay về phương bắc, hắn mới phủi bụi trên người, xoay lại định trở vào động đá báo cáo. Đúng lúc ấy, cuối chân trời chợt xuất hiện một chấm đen. Triệu Sóc khựng chân ngẩng nhìn: chấm đen càng lúc càng lớn, nhanh chóng hiện rõ là một chiếc thuyền mây màu trắng. Thuyền mây lao vun vút tới khu vực Lạn Đào sơn, Triệu Sóc lập tức cảnh giác, vội xoay người chạy vào sơn động thông báo cho các tộc lão. Khi Triệu Thăng dẫn người ra ngoài, thuyền mây đã đáp xuống sườn núi, từ trên nhảy xuống hai lão giả mặc đan bào đỏ tươi, một cao gầy, một mặt tròn, khí tức Trúc Cơ không hề che giấu. Ba Trúc Cơ của Triệu gia liếc nhau, đồng loạt tỏa áp lực đáp lễ. Triệu Thăng bước lên, mỉm cười: “Thì ra là hai vị đạo hữu Đan Ðỉnh Phái, không biết hai vị hạ cố tới Lạn Đào sơn có việc gì chăng?” Hai lão già đánh mắt nhìn ba người họ Triệu, lại liếc tàn tích xung quanh núi, sắc mặt lộ vẻ quái dị — “Lạn Đào sơn”? Nhìn chẳng khác gì… Lạn Đống sơn. Lão cao gầy mở miệng: “Chúng ta vốn tưởng nơi này đã bị thú triều phá hủy, xem ra đoán sai. Cáo từ!” “Xin dừng bước!” Triệu Thăng gọi giật: “Không hay hai vị cho biết, tình hình bên ngoài hiện thế nào? Không giấu gì, chúng ta kẹt ở Lạn Đào sơn đã lâu, bặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-the-phi-thang/4663759/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.