Chương thứ mười lăm
‘Cười đến như vậy đắc ý, làm cái gì xấu?’
Đang ngồi nhớ lại tình cảng ban nãy, âm thầm cười trộm một giọng nam trầm truyền đến làm cho nụ cười của hắn đóng băng trên miệng.
‘Không, khong cười gì cả!’
LẠc Ngọc lập tức điều chỉnh tư thế, thay bộ dáng tươi cười ban nãy bằng bộ dáng cực vô(số) tội.
‘Nếu không làm gì, vì sao hoàng thúc ngươi lại mang vẻ mặt đó bỏ chạy? Chẳng lẽ vì thời tiết quá nóng? Hiện tại là tháng ba , mùa xuân nha!’
Huyền Kì Dịch một chút cũng không bị biểu tình của Lạc Ngọc ảnh hưởng, đi đến bên người hắn, thưởng thức mái tóc đen dài của Lạc Ngọc.
‘Ta chỉ bất quá cùng hoàng thúc thảo luận chuyện Quân nhi, thuận tiện trao dồi tình cảm thôi …..’
Lạc Ngọc khẽ cười, đem thân thể tựa vào lòng Huyền Kì Dịch, nằm lên so với tháp kia thoải mái hơn hẳn.
Mà Huyền Kì Dịch không để ý đến hắn, ngược lại ôm Lạc Ngọc làm cho hắn nằm càng thêm thoải mái. Hắn ngày thường lanhjnhw bang nhưng trong mắt đầy ôn nhu. Người khác mà ở đay chắc sẽ kinh ngạc không thôi, như ng đối với Lạc Ngọc mà nói hắn đã quen được Huyền Kì Dịch ôm ấp thân mật tiếp xúc. Bảy năm qua Huyền Kì Dịch đối với hắn sủng nịch vô hạn khiến hắn đối với Huyền Kì Dịch dần dần ỷ lại.
‘Phải không?’
Huyền Kì Dịch cũng không có ý truy cứu, chỉ phụ họa một tiếng nhưng lại không thể hình dung cảm giác này trong lòng là gì. Lạc Ngọc cùng người khác thân mật làm cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thao-chiet/92322/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.