*xách vali đi vô, phủi bụi* nhĩ hảo, hắc đã comeback sao bao ngày ăn chơi sa đọa…. (^·^;)
Chương 26
Hoan ái qua đi, Lạc Ngọc từ trong ôm ấp của Huyền Hoài Cẩn mà tỉnh giấc. thân thể hơi động, đôi môi hồng nhuận mở ra … ách xì một cái thật lớn, cả người hắn lười biếng ở trong lòng Huyền Hoài Cẩn dụi a dụi.
Cả hai đều không muốn đánh vỡ không khí yên bình này, chỉ muốn hưởng thụ không khí thanh thản sau cuộc hoan ái tối qua.
Lạc Ngọc dựa sát vào ngực Huyền Hoài Cẩn, lắng nghe trái tim y loạn nhịp, cảm giác an tâm khiến hắn toàn thân thả lỏng.
Hồi lâu, thẳng đến khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Huyền Hoài Cẩn mới đứng dậy thay y phục.
– Ta ra ngoài trước,ngươi ngủ tiếp đi.
Mặc dù không chút nào tình nguyện, nhưng vì chức trách cùng nghĩa vụ Huyền Hoài Cẩn không cam lòng rời đi, lo lắng đến Lạc Ngọc tối hôm qua vất vả, y không muốn Lạc Ngọc tham dự, muốn y hảo hảo nghỉ ngơi, dù sao chỉ cần quốc sư như y cũng đủ rồi.
– Ân .
Lạc ngọc gật đầu, nhìn theo hướng Huyền Hoài Cẩn rời đi, liền nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, muốn ngủ tiếp.
Nhưng mãi mà vẫn không thể ngủ, hắn tổng cảm thấy bất an, hắn liền nhanh chóng đứng dậy ,hắn định rửa mặt xong liền nhanh chóng gặp Thương Duệ hoặc Cách Uyên.
Cả người đau nhức như được nước ấm giảm bớt, Lạc Ngọc thầm rên rỉ một tiếng, thân thể tùy ý thả lỏng.
Sau khi tận tình hưởng thụ, Lạc Ngọc liền ra khỏi của.
Đi tìm ai ?
Lạc Ngọc do dự, thật lâu hắn không gặp Thương Duệ, hắn cũng nên đi xem, nhưng Cách Uyên không phải là con mồi dễ dụ, nhưng y lại cứu hắn một mạng, đối phương coi như đối với hắn cũng có hảo cảm, vậy nhân cơ hội này tiến thêm bước nữa đi.
Đang lúc do dự, tên kẻ kia hiện lên trong đầu y.
Đúng rồi, hắn nên đi xem Minh Nghi nha, vì sao, vì y cũng coi như ân nhân của hắn, lại càng có liên quan đến nội lực hắn có không phục hay không, đi gặp đối phương hẳn là nên đi.
Lạc Ngọc liền nhanh chóng đi bái phỏng Minh Nghi.
Tuy rằng trước đó không hề thông tri, nhưng thất hoàng tử hắn thân phận cũng không vừa đi, liền có thể thuận lợi tiến vào nơi nghỉ ngơi của Minh Nghi
Lạc Ngọc nhanh chóng gặp được Minh Nghi. Minh Nghi cũng thực nhiệt tình đưa hắn đi vào, tức khắc gọi người dâng trà bánh.
Đầu tiên, hắn đối với Minh Nghi cảm tạ, tuy minh nghi y đem toàn bộ công lao đổ lên Cách Uyên, nhưng cũng không thể phủ nhận, không có y, Cách Uyên chẳng thể giả nổi độc dược.
Nhân dịp đến nói lời cảm tạ, Lạc Ngọc cho minh nghi một cái hứa hẹn, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của hắn,minh nghi có thể yêu cầu Lạc Ngọc làm bất cứ việc gì cho y.
Sau đó, hắn mới nói về vấn đề thân thể mình. Điểm này đối với Lạc Ngọc rất trọng yếu, dù không có nội lực chiêu thức cao siêu đến đâu cũng vô dụng, này đồng nghĩa hắn mất đi khả năng tự bảo vệm mình, đối với một gã hoàng tử được sủng ái như hắn, đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, hơn nữa sao này hắn có nhiều việc cần dùng đến ( bẫy mồi),bởi vậy hắn muốn hướng minh nghi hỏi khả năng hồi phục công lực của hắn là bao nhiêu a.
P/s: vì dạo nì chủ nhà hàng xóm không thèm đóng tiền net , hắc ko thể lên mạng nhar, bỏ nhà bỏ cửa lâu .
Cảm thấy tội lỗi ger lem, nên hum ni liều mình edit dùng tam g post lên cho nhà cửa đỡ trống trải…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]