Chương thứ bốn mươi bảy
‘Xành xạch’
Môn bị đẩy ra, phong cảnh trong phòng nhìn một cái không thoát thứ gì khiến Lạc Ngọc vô cùng xúc động, bất quá không muốn khiến mỹ nhân bất ngờ hắn bảo trì yên lặng.
Thật sự mê người a, Lạc Ngọc tán thưởng không thôi.
‘A, anh, Lạc Ngọc! Ngươi sao vậy…..’
Nghe được thanh âm, Vũ Huỳnh quay đầu tựa hồ bị kích thích không nghe, ngay cả phản ứng cũng không có chỉ có thể đơ ra.
‘Thực xin lỗi, ta không biết ngươi đang tắm….’ Lạc Ngọc cố ý cúi đầu làm vẻ vô tội, ánh mắt ngây thơ vô (số) tội khiến gười khác không thể nghi ngờ, ‘Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến, ca ca ngươi bị thương không nhẹ muốn qua xem có giúp được gì không…’
Một lí do hoàn hảo dù y có muốn giận cũng không thể đi, Vũ Huỳnh không biết võ công hiển nhiên đừng hòng vạch mặt hắn,’không biết ngươi đang tắm’ nối dối trắng trợn, bất quá y đơn thuần , thật sự nghĩ Lạc Ngọc chỉ là xuất phát từ hảo tâm.
Tuy rằng Lạc Ngọc ngoài miệng nói lời đứng đắn dễ nghe nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát trên người Vũ Huỳnh, đánh giá con mồi.
Ân, đối phương vẫn chưa phát hiện nửa người y lộ ra trên mặt nước, bọt nước vấn vương trên lọn tóc nhỏ, lướt nhẹ qua đầu ti cuối cùng nhẹ nhàng trở lại trong nước, tràn ngập dụ hoặc và mị lực, khiến người ta nhịn không được muốn xông đến cuồng hôn tiểu châu khả ái kia, đồng thời cảm thụ da thịt thân cận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thao-chiet/1939700/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.