Chương thứ bốn mươi lăm
‘Tỉnh… tỉnh…’
Bên tai truyền đến âm thanh xa lạ , bả vai bị lay nhẹ, Vũ Huỳnh mê man hé mắt, vẫn chưa tỉnh táo.
‘Ha ha…’
Nhìn bộ dáng nửa tỉnh nửa mê của Vũ Huỳnh, Lạc Ngọc nhịn không được cười, đồng thời cũng làm cho Vũ Huỳnh thanh tỉnh.
‘A.. thực xin lỗi! Ta thường ngủ rất say!’
Huyền Hoài Cẩn cùng Lạc Ngọc cười như thế càng làm cho Vũ Huỳnh đỏ bừng mặt, cúi đầu nhỏ giọng phân trần.
‘Không quan hệ, đến khách *** rồi chúng ta đi vào nghỉ ngơi đi.’
Lạc Ngọc kéo tay y đi vào khách ***, hắn muốn được ôm lấy tấm thân mê hồn của Huyền Hoài Cẩn, nhưng y lấy cớ Lạc Ngọc trúng độc mà y lại không có sức lực , bởi vậy đàng phải nhờ thị vệ bế làm cho Lạc Ngọc ai oán mất đi cơ hội nghiên cứu thân thể hoàng thúc.
Bất quá cũng không sao, Vũ Huỳnh thân thể như bạch ngọc nhãn mịn, non mềm, sờ lên thật là thích, Lạc Ngọc nhịn không được khẽ dùng một ngón tay vẽ loạn lên bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Huỳnh.
‘A…’ Vũ Huỳnh kêu lên một tiếng, đỏ bừng mặt.
‘Xảy ra chuyện gì?’ Lạc Ngọc làm như khó hiểu, vẻ mặt quan tâm, ân cần hỏi han.
‘Không, không có gì…’
Vũ Huỳnh lắc lắc đầu, y biết là Lạc Ngọc chỉ vô tình đụng phải nhưng trên mặt vẫn còn đỏ ửng.(e ngây thơ quá)
Xem ra y là người hướng nội, Lạc Ngọc mỉm cười nhìn gia hỏa kia thẹn thùng, ha ha ở trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thao-chiet/1939696/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.