Chương thứ mười bảy
Màn đêm dần buông xuống, Mào Ngọc điện lại sáng đèn.
Lạc Ngọc cùng Huyền Kì Dịch đang dùng bữa, Lạc Ngọc quần áo hỗn độn, bởi vì buổi chiều bị Huyền Kì Dịch ép buộc thật sự không còn sức để ý y quan, dẫu sao cũng là cung điện của mình hắn liền mặc kệ.
Huyền Kì Dịch cũng không phản đối, như thế Lạc Ngọc có một loại xinh đẹp khác thường, hắn muốn thưởng thức mĩ vị ấy.
Không khí trầm mặc, hai người lẳng lặng ăn cơm, loại không khí này làm Lạc Ngọc cảm thấy khó chịu và lần định mở miệng nhưng chẳng biết nói gì. Đang laam vào bế tắc, một thanh âm đã giải cứu hắn khỏi khổ ái
‘Hoàng huynh’
Lạc Ngọc đứng lên, một thân ảnh nho nhỏ liền nhào vào lòng hắn, lực đạo so với đứa nhỏ bảy tuổi thực lớn làm hắn ngã ngồi trên mặt đất. Hắn nhíu chặt mi vì đau mà tên đầu sỏ của việc này lại cứu hắn một phen. Thô lỗ giải cứu một lần là đủ, hắn không có khả năng nhận lần hai đâu!
Lạc Ngọc trong lòng thở dài, vừa trừng mắt nhìn Huyền Kì Dịch một bên xem kịch vui, nhưng khi chuyển hướng sang Thiển Quân nhi săc mặt lại nhu hòa rất nhiều.
‘Quân nhi có chuyện gì mà gấp gáp thế?’
‘Không có a!’ Thiển Quân vui vẻ đáp, ở trong ngực Lạc Ngọc không chịu đứng lên.
‘Buổi chiều ta không thấy hoàng huynh, Quân nhi nhớ ngươi!’
Lạc Ngọc nhất thời không biết nói gì.
Này chẳng phải là hắn đào tạo quá tốt sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thao-chiet/1939649/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.