Năm thứ 3 ta ở lãnh cung, phế hậu chết rồi.
Ta thay quần áo sạch sẽ và chỉnh lại dung nhan cho người, rồi dùng một tấm vải bố trắng đậy lại một đời người từ lúc rực rỡ cho đến khi lụi tàn.
"Làm phiền công công." Ta lén nhét một viên trân châu vào tay tên thái giám đến dọn xác, hắn hài lòng gật đầu với ta.
Viên trân châu ấy là của phế hậu, ta dùng nó để giúp người lo liệu hậu sự, về tình mà nói, chắc người sẽ không trách ta.
Một hoàng hậu từng vô cùng được sủng ái, sau khi chết lại chỉ mai táng qua loa.
Nắm đất nấm mộ là kết cục cuối cùng của đời người.
Phế hậu chết, ta cũng bị phân đến hoán y cục. Cung nữ từ lãnh cung ra tất nhiên là không được mọi người đón chào.
Ta ôm chăn lầm lũi đi vào một góc trong phòng. Mùa hè nắng nóng khó chịu, dưới đất đầy côn trùng, có kiến, rận, đêm mất ngủ là chuyện bình thường.
Tố Xuân cắt nát chăn bông của ta, ta không so đo với cô ấy. Cô ấy chửi ta là đồ phế vật, đồ tai tinh, ta càng không để bụng.
Tất cả những chuyện ấy rồi sẽ qua đi, vì ông trời sẽ thương xót ta.
Chính vì ông không thể trơ mắt nhìn phế hậu tra tấn ta, cho nên mới khiến người chết bất đắc kỳ tử.
Khi ta chuyển tất cả y phục xong, trở về biết được tin Tố Xuân bị mang đi đốt, lòng ta thấy vui.
Bởi vì ta sẽ không bị cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556497/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.