Hắn không hỏi lại ta vì sao xuất hiện ở Lộc Lăng, cũng không hề nhắc đến chuyện ở thanh lâu hôm ấy.
"Tay ngươi sao rồi?"
"Vết thương đã đóng vảy, nhưng mà vẫn chưa hoạt động mạnh được ạ."
Hắn nhìn ta mang ý dò xét và hoài nghi. Để xóa bỏ nghi ngờ trong lòng hắn, ta nói: "Hồi nhỏ nô tỳ từng giúp cha đúc rèn, tay chân bị thương cũng là chuyện bình thường. Nô tỳ đã quen rồi, vết thương cỏn con này không vấn đề gì."
Bất luận hắn có tin hay không thì chuyện ta cứu hắn là thật.
Khi bị truy sát, Triệu Dần Chi và Tiêu Cảnh Can phân ra mỗi người một ngả, đến nay vẫn chưa có tin tức về Triệu Dần Chi.
Tiêu Cảnh Can đến Lộc Lăng đã được năm ngày nhưng chưa điều tra ra manh mối nào.
"Vì sao bệ hạ không đến những vùng khác ở Lộc Lăng xem thử? Tuy là hạn hán, nhưng nội thành Lộc Lăng chưa bị thiệt hại còn những thôn xóm xung quanh lại khát nước đói ăn."
Hắn nhìn ta như người bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhưng ngay sau đó ánh mắt lại trở nên nghi hoặc: "Sao ngươi nghĩ ra được những chuyện này?"
"Không phải nô tỳ có thể nghĩ ra, mà là khi nô tỳ đến đây mắt trông thấy vậy. Có lẽ bệ hạ vì đi lại quá khẩn trương, gấp gáp, nên không kịp thấy."
Hắn tiến gần đến chỗ ta, nhìn một hồi lâu, nói: "Trẫm không thích người quá thông minh."
Đúng là đánh giá cao ta quá rồi, mấy mánh lới vặt vãnh này mà tính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556473/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.