Tiêu Cảnh Can mặt mày tươi tỉnh đến tìm ta, nhưng khi thấy Triệu Dần Chi ở trong phòng, ý cười trên mặt y vụt tắt.
"Phi tần hậu cung không được có can hệ gì đến thái giám, lẽ nào nàng quên rồi sao?"
Ta nói: "Thần thiếp mạo hiểm tính mạng không phải là vì bệ hạ sao? Triệu công công cũng vậy, mệnh khổ quá, rõ ràng một lòng trung thành nhưng lại luôn bị chủ tử nghi ngờ."
Lời ấy có lẽ đã đánh trúng tim hắn, hắn hơi tức giận nắm lấy bả vai ta, nói: "Nàng đang trách trẫm sao?"
Ta cụp mắt, ấm ức sụt sịt, tay hắn vuốt ve gò má ta, nói: "Nàng vừa khóc?"
"Không."
"Vậy nước mắt lăn đây là nàng vẽ sao?"
Ta lau nước mắt, nói: "Thần thiếp nghĩ lại mà thấy sợ, nếu như lúc ấy Cẩm Tú khai man, bây giờ người chết e rằng chính là thần thiếp."
Hắn hơi khựng lại, nhỏ giọng nói một câu: "Trẫm sẽ không để nàng chết."
Ta giả vờ như không nghe thấy, hỏi: "Bệ hạ người nói gì?"
Hắn ho nhẹ một cái, nói: "Không có gì."
"Bệ hạ đến tìm thần thiếp làm chi, bây giờ người đáng lẽ nên ở bên an ủi Hàn Thục phi, nàng ấy phải chịu kinh hãi, cần người ở bên."
Hắn ghé nằm lên chiếc trường kỷ trong phòng, nói: "Lòng trẫm phiền muộn muốn đến chỗ nàng nghỉ ngơi một lát."
"Vậy bệ hạ nghỉ ngơi đi, thần thiếp không làm phiền người nữa."
Khi ta vừa quay đi hắn liền gọi ta lại.
"Bệ hạ còn có gì phân phó sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556460/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.