Vòng tay thủ lễ, một tay kiếm khách với khí phách hiên ngang chợt lên tiếng :
- Chịu ân sâu cứu tử, hai năm qua Cơ Vĩnh này vẫn mong có dịp đền đáp!Nay được tin Hào Phú Vương cho vời phải chăng đã có dịp cho tại hạ thỏachí nguyện bình sinh?
Khách sảnh của Hào Phú Vương quả nhiên có khí thế của nhân vật phú xưngđịch quốc! Những vật dụng trưng bày nếu không bằng ngọc thì cũng đượcphủ bạc dát vàng!
Tuy thế, y phục của Hào Phú Vương lai rất bình dị, tạo tư thái dễ hòa đồng cho bất kỳ ai có dịp được Hào Phú Vương tiếp đãi!
Phất nhẹ tay áo của chiếc trường bào bằng vải gai thô, Hào Phú Vương sau đó xoè tay với những ngón tay được chăm chút cẩn thận, chỉ vào cẩm đôncạnh đó :
- Khoái Kiếm Cơ Vĩnh, một đại kiếm khách vang danh thiên hạ! Phải nóiđây là dịp may ngàn năm một thuở của Chu mỗ mới đúng! Ngồi xuống nào!Một hào phú tầm thường như Chu mỗ một đại kiếm khách như Cơ các hạ bấttất phải quá đa lễ! Mời ngồi!
Đặt nhẹ thanh kiếm là vật bất ly thân sang một bên, Cơ Vĩnh không kháchkhí ngồi ngay vào cẩm đôn được Hào Phú Vương đưa tay mời!
Nhìn tư thế đĩnh đạc của Cơ Vĩnh, kẻ chịu ân cứu tử độ nào như Cơ Vĩnhvừa tự nhận, nhưng việc giữ lễ không làm mất đi phong độ uy dũng của một đại kiếm khách.
Hào Phú Vương tấm tắc :
- Cơ các hạ quả nhiên có khí khái bất phàm, không hổ danh hai chữ KhoáiKiếm! Hai năm trước, việc cứu tử chỉ là điều tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thach-thien-thu/39910/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.