Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hắn tự lừa dối chính mình, rằng chuyện này sẽ không xảy ra, một khi hắn còn bên cạnh của Thiên Thu.

Một khi hắn còn bên cạnh Thiên Thu.

“Ta nay có việc, muốn đi tìm một người bạn. Ngươi qua nhà A Địch chơi đi, tối nay ta đến đó đón ngươi, được không?”

Thiên Thu vừa cười vừa hỏi.

Thiên Thu cười vô cùng thành khẩn, nhưng nắm tay lại siết rất chặt, tuyệt đối không hề thả lỏng một chút nào.

Ngươi làm sao có thể mang lời nói dối thốt ra thật như thế được?

Lục Bách Đông thực sự không hiểu. Hắn cảm thấy cơn giận của mình từ từ bừng lên.

Mặc dù miệng Thiên Thu nói rằng thích hắn, biểu tình và động tác cũng luôn “thành thật” như vậy, nhưng chỉ cần xoay người một cái, đã không còn là dáng vẻ như trước nữa. Thiên Thu vẫn luôn như vậy đối với hắn, một chút cũng không thay đổi.

Cho dù hắn từng nghĩ, khi cả hai người đã có “bí mật” thì sẽ tồn tại một thứ gì đó.

Thứ khiến Thiên Thu tín nhiệm hắn.

Thứ chứng minh hắn có được Thiên Thu bên cạnh.

Nhưng Thiên Thu luôn như vậy, là một người toàn thốt ra những lời nói dối, nói dối đến mức thành khẩn.

“Ngươi không thoải mái sao?”

A Địch lo lắng quay qua quan sát hắn, hắn chỉ lắc đầu.

Hắn cảm thấy sau ót mình căng thẳng, đau đớn, mắt cũng như chịu áp lực mà đau nhức, nhìn không thấy được phía trước, mờ mịt như chính tâm trí hắn lúc này.

Hắn cố gắng kìm nén cơn buồn nôn vẫn chực chờ dâng trào, mắt hắn hoa lên, cơ thể hắn vô cùng khó chịu, hắn nghĩ hắn sẽ chết.

Hắn sẽ chết sao?

Ở nơi đây ư?

Nhưng Thiên Thu không có ở đây.

Nơi này không có Thiên Thu.

.

.

.

Mãi cho đến lúc rạng sáng, Lục Bách Đông nghe thấy từ đầu hẻm truyền đến âm thanh của động cơ xe.

Hắn dựa sát cửa sổ, nhìn Thiên Thu đi xuống xe, hắn đợi Thiên Thu rất lâu, rồi hắn nghe thấy âm thanh chìa khóa từ bên kia cánh cửa.

Hắn muốn giả vờ lãnh đạm một chút, nhưng cuối cùng lại không nhịn được, lập tức ôm lấy Thiên Thu.

Nhiệt độ cơ thể của Thiên Thu thật thấp, hắn thấy lòng mình xót xa, vì vậy lại ôm Thiên Thu chặt thêm một chút nữa.

Thiên Thu núp trong ngực hắn trở nên nho nhỏ, hắn chưa từng nghĩ qua, vị biểu ca trước đây hắn phải ngửa đầu mới thấy được gương mặt, sẽ ngoan ngoãn nép trong vòng tay mình như thế này.

Khoảng cách giữa bọn họ, rốt cuộc còn xa lắm hay không?

Trí nhớ của hắn phải khôi phục tới trình độ nào mới có thể hoàn toàn thay thế được người tên là Lục Bách Đông ở trong lòng của Thiên Thu?

“Này, ngươi gần đây nhất có nhớ được gì không?” Thiên Thu đột nhiên hỏi hắn.

Ngữ khí của Thiên Thu nhàn nhạt, trên mặt mang theo nụ cười mệt mỏi. Lục Bách Đông cảm thấy có điểm gì đó không đúng nhưng không giải thích được.

“Không có.”

Vì vậy hắn liền trả lời đại.

“Không gì cả.”

Thiên Thu rơi vào trầm mặc rất lâu, khiến hắn rất bất an. Hắn do dự rằng mình trả lời sai rồi, nhưng giây tiếp theo, Thiên Thu lại dùng sức ôm hắn.

“Như vậy là tốt rồi.”

Thiên Thu nói với hắn:

“Mặc kệ như thế nào chăng nữa, ngươi cái gì cũng không cần nhớ, hiện tại là tốt rồi.”

Câu nói kia của Thiên Thu như một lời chú, phong ấn lại hoàn toàn ký ức trước kia của hắn.

Từ đó về sau, Lục Bách Đông sẽ không cần phải tiếp tục nằm mộng, vụng về tìm kiếm “nguyên bản” trong trí nhớ để tương ứng với con người trong trái tim lúc trước của Thiên Thu nữa. Thậm chí ngay một số chuyện lúc trước hắn lờ mờ nhớ ra, cũng dần dần bị mai táng ở nơi sâu nhất của tầng ký ức, không còn theo đuổi hắn bất kể là ngày hay đêm nữa.

Trong lòng của Thiên Thu luôn tồn tại nỗi bất an.

Như Thiên Thu sợ rằng lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ, ngay cả lúc Thiên Thu quật cường mỉm cười, trong đôi mắt luôn phảng phất sự ảm đạm.

Hắn không hiểu, điều khiến Thiên Thu bất an là gì?

Là do con người tên là Lục Bách Đông sao?

Kỳ thực, hắn sớm đã biết đáp án.

Ở trong lòng của Thiên Thu, cho tới bây giờ, chỉ có duy nhất một Lục Bách Đông tồn tại.

Nếu là như vậy, hắn bây giờ đại biểu cho cái gì đây?

Hắn không là gì cả, hắn chỉ là một kẻ đột nhiên xuất hiện cắt ngang dòng lịch sử mà con người tên Lục Bách Đông kia đang tồn tại. Hắn không có quá khứ, càng không dám nói mình sẽ thấy được cái gọi là tương lai. Thậm chí hắn không biết mình ngày nào đó sẽ bị người “nguyên bản” là Lục Bách Đông trở về thay thế.

Nếu như bây giờ hắn biến mất, Thiên Thu có cảm thấy luyến tiếc hắn hay không?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy vô cùng thống khổ. Bởi vì hắn phải chấp nhận sự thật, hắn ngoài Thiên Thu ra, cái gì cũng không có, cái gì cũng không cần.

Cuộc sống của hắn chỉ vì Thiên Thu mà tồn tại.

Nếu như Thiên Thu không cần hắn, nếu như Thiên Thu chỉ nhìn thấy người kia, hắn sống vì điều gì?

Nỗi đau của hắn dày vò, cho đến tột cùng còn bị lột trần một cách không thương tiếc. Vết thương vốn hắn tự xoa dịu mình rằng không thấy dấu vết, thì sẽ không tồn tại, chỉ đau một chút thôi, ê ẩm một chút thôi. Không nghĩ tới không nhìn thấy thì sẽ không sao.

“Ngươi tên là gì?”

Trong quán rượu, một nam nhân xa lạ tiếp cận hắn, đôi mắt hẹp dài híp lại, ngón tay thon thả xoa xoa chiếc cằm hơi nhọn.

Hắn chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu người kia đang cầm trên tay.

“Ta là Lục Bách Đông.”

“Tên Tiếng Anh của ngươi là gì?”

Nam nhân dán sát gần lại hắn, trên người truyền đến mùi nước hoa có chút cay mũi, khiến Lục Bách Đông khó chịu nhíu mày.

“Ngươi hiện tại đang công tác ở đâu?”

“Cái gì là công tác?”

Hắn nhìn ngược lại nam nhân kia khi không hiểu câu hỏi, lại thấy người đó kinh ngạc đến mức hai mắt mở to.

“Ngươi tốt nghiệp trường nào?”

Giọng nói của nam nhân như một nhát dao đâm vào lòng hắn, Lục Bách Đông chưa từng trực tiếp cảm thụ loại ác ý mãnh liệt đến vậy, trên mặt của hắn như bị người ta xé đi lớp da, cảm giác bỏng rát, đau đớn đến mức chết lặng.

“Ta hiện tại năm tuổi.”

Hắn giả vờ trấn tĩnh trả lời.

Nam nhân thể hiện sự kinh ngạc của mình với thái độ không thốt nên nổi lời nào, sau đó khó khăn lắm mới phản ứng lại được, nhỏ giọng cười nhạo:

“Thì ra là một kẻ ngu ngốc.”

Người đó không che dấu chút nào thái độ khinh thị, khiến Lục Bách Đông phản xạ mà cúi đầu xuống. Hắn hận không thể tại chỗ đào một cái hố chui ngay xuống, đời này không còn dũng khí để ngẩng đầu lên.

“Ngu ngốc”, cái từ hắn thường nghe Thiên Thu nói, nhưng ngay lúc đó, nghĩa của nó như khắc sâu lên từng phần cơ thể của hắn, đây là từ ngữ dùng để nói một người ô nhục đến nhường nào.

Lẽ nào Thiên Thu cũng nghĩ về hắn như vậy sao? Ngu dốt, khiến cho Thiên Thu phải mất mặt.

Nam nhân quay đầu lại, không biết cùng ai cười nhạo hắn tiếp rồi nói thêm gì đó. Hắn không nghe rõ, chỉ nhìn thấy Thiên Thu đột nhiên đứng lên, mang một chén rượu hung hăng hất lên mặt nam nhân kia.

Rõ ràng là Thiên Thu tức giận, nhưng hắn không hề cảm thấy vui vẻ khi được đòi lại công bằng.

Hắn càng cảm thấy tình hình càng nghiêm trọng hơn. Hắn không biết cách để nói lại một người khác khi bị công kích, hắn cũng không thể bảo vệ được Thiên Thu.

Bởi vì hắn là một kẻ ngu ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.