Ngày hôm đó chúng ta chia tay nhau với bầu không khí chẳng hề vui vẻ.
Ta không hỏi Lục Bách Đông ngày rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn cũng không chủ động nói cho ta biết.
Thế nhưng chỉ cần dùng mắt quan sát cũng nhìn ra được, hắn kể từ ngày đó bắt đầu thay đổi, rầu rĩ không vui.
“Nếu như để ta biết tiện nhân kia là ai, ta tìm người đánh hắn thành đầu heo.”
A Địch nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như thời gian có thể quay lại, ta nhất định sẽ xông lên trước cho hắn một cái tát như trời giáng.
Lục Bách Đông thậm chí không còn hí hoáy ngồi vẽ nữa. Nhiều lúc ta biết rõ hắn nhìn ta nhưng cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi. Kết quả kẻ bị ngược tâm thành ra chính ta, mỗi lúc một khó chịu, nghẹn muốn trào máu rồi đây.
Buổi tối nọ, ta mang hắn vào phòng khách, đặt chai rượu trước mặt, gạt hắn uống.
Hắn hỏi ta muốn làm gì, ta chỉ trấn an vỗ vai hắn, nói ngoan ngoãn uống là được. Đợi khi rượu vơi được kha khá, Lục Bách Đông mặt vẫn chưa hồng nổi một chút, còn ta mỗi lúc một hoang mang.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hắn vuốt mặt ta, nhiệt độ bàn tay hơi lành lạnh.
“Ngươi có chuyện muốn hỏi ta phải không?” Ta nhìn hắn.
Hắn buông tay, không nói.
“Nếu như ngươi hỏi, chuyện gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết cả.” Ta nói.
Chỉ cần hắn muốn biết, ta chuyện gì cũng sẽ nói. Hắn không cần bày ra biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-si/2283391/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.