Trên hành lang tối hù, một người phụ nữ lảo đảo chạy về phía trước.
‘Cộc cộc….cộc cộc…’ Trong bóng tối tối đen như mực phía sau, tiếng giày cao gót vang theo bóng người.
Người phụ nữ vừa chạy vừa la: “Đừng theo em! Đừng theo em! Cô Lưu… Chuyện năm đó là em sai rồi! Em không nên trộm tiền, không nên đổ oan cho cô! Em xin lỗi! Cầu xin cô đừng đi theo em nữa…”
‘Hé hé hé…. Hé hé hé’ Tiếng cười như tiếng mèo kêu vang lên: “Em sai rồi? Em Chu, em sai ở đâu? Em là học trò ngoan, là học sinh giỏi, tôi vẫn luôn tin tưởng em… Nhưng em lại lừa tôi! Để tôi chết thảm như vậy… Tôi đã đi theo em ấy nhiều năm rồi, em cũng mau đến đi… Đừng chạy a! Em không chạy khỏi trường này được đâu… các em không ai chạy thoát đâu!….Hahaha…”
Người phụ nữ tên Chu Xuân Hồng tuyệt vọng nhìn cánh cửa lớn gần ngay trước mắt, cô gần như bò tới trước cổng chính… Nhìn thấy đã sắp đến rồi đột nhiên bị một luồng lực khổng lồ cực mạnh kéo cô trở lại trong bóng tối…
‘Ting ting ting.’
WeChat trên điện thoại của Mã Lệ thông báo có tin nhắn mới chưa đọc…
Chu Xuân Hồng: ‘Mã Lệ, mười ba tháng này lớp cấp ba tụi mình họp lớp, cậu nhất định phải đến đó!’
Mã Lệ: ‘Tháng này ư? Aizz, lớp tụi mình có hơn mười năm không gặp rồi nhỉ?’
Chu Xuân Hồng: ‘Gì mà mười năm, gần mười lăm mười sáu năm đó! Nếu không phải hiện tại phương thức liên lạc phát triển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tich/3546799/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.