Chương trước
Chương sau
A Ninh kích động đi ở tuốt đằng trước, cô khẩn cấp muốn gặp Vận Đường – người vẫn luôn giúp đỡ mình kia. Ông lão đưa bọn họ xuyên qua hàng loạt phòng ốc cũ kỹ, đi tới một gian nhà thờ tổ.

Ông xoay người nói với A Ninh, “Cô gái, cô đi vào với tôi, những người khác đều ở bên ngoài chờ”, tiếp theo ông lấy một chiếc chìa khóa nhìn vô cùng cổ xưa từ trên người ra, mở cửa lớn nhà thờ tổ, ngẩng đầu nhìn A Ninh đi theo ông.

Hai người một trước một sau từ từ bước vào nhà thờ tổ, A Ninh đi vào liền hít một hơi. Trong nhà chính trống trải rộng mở, hai bên thờ cúng mấy bài vị không rõ ràng. Mà giữa nhà thờ tổ lại thờ cúng một bài vị rất to lớn, đen bóng phát sáng… Cô nhìn kỹ, chữ ở mặt trên cô cũng không nhận ra, cảm giác giống như chữ trên tấm bài gỗ Vận Đường đưa cho cô vậy.

“Đưa lệnh bài âm dương trong tay cô cho tôi.” Ông lão duỗi tay về phía A Ninh nói.

Cô có chút do dự nhưng vẫn đưa cho ông. Bởi vì anh Vận Đường có nói qua, tấm bài gỗ này là vật làm tin để vào thôn, chắc là nhất định phải đưa cho ông lão này đi!

Ông lão tiếp nhận lấy tấm bài gỗ cung kính đặt ở trước linh vị ở chính giữa, nói một câu mà A Ninh nghe không hiểu, rồi mới nói với A Ninh. “Chủ nhân ở chính vị này là một vị Vương gia của triều Thanh ba trăm năm trước, tổ tiên của chúng tôi tên Triệu Đại Hải, là gia nô của ông ấy, vẫn phụng mệnh bảo vệ lăng tẩm của ông cho tới tận bây giờ. Cho nên mọi người trong thôn Linh Hi chúng tôi đều là con cháu của Triệu Đại Hải.”


“Vậy anh Vận Đường là…?” A Ninh không muốn nghe lịch sử dòng họ nhà bọn họ lắm, chỉ muốn sớm gặp Vận Đường.

“Cậu ta là ai sau này cô sẽ biết… Thôn chúng tôi bởi vì không thể thông hôn cùng người ngoại tộc, cho nên bây giờ nhân khẩu càng ngày càng ít. Mấy năm nay cũng có không ít người muốn cưới người ngoại tộc, nhưng mà cuối cùng đều không có ai có thể chết già! Có lẽ đây là lời nguyền của chúng tôi… nhưng tất cả những điều này đều sắp kết thúc rồi! Thời gian con cháu nhà họ Triệu thủ lăng cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó mọi người chúng tôi đều có thể được giải thoát!”

Ông lão càng nói càng kích động, đến cuối cùng mặt ông bởi vì cảm xúc quá kích động mà đã trở nên đỏ tím.

“Ông ơi ông đừng quá kích động, cẩn thận sức khỏe.” A Ninh thật sự sợ ông ta cứ nói mãi nói mãi sẽ hết hơi, vội vàng trấn an.

Ông lão hơi ổn định lại cảm xúc hỏi A Ninh: “Cô gái, bát tự của cô là ngày nào?”

“Con không biết bát tự là cái gì, ngày sinh có được không?”

“Được.”

“Con sinh ngày 5 tháng 5 năm 1988, sinh vào lúc 5 giờ.”

“Cô xác định là 5 giờ.” Ông lão muốn xác nhận giờ sinh của A Ninh.

“Ừm, 5 giờ không sai.” A Ninh khẳng định nói.

“Vậy thì được, bây giờ cô cho tôi một giọt máu của cô.”

“Máu, vì sao lại muốn một giọt máu của con?” A Ninh khó hiểu hỏi.


Ông lão sâu xa nói: “Nếu cô muốn gặp anh Vận Đường của cô, vậy nhất định phải cho tôi một giọt máu!”

A Ninh cắn chặt răng, vươn bàn tay mềm mại của mình ra….

Trong nhà thờ thổ im lặng như chết, vô sô bài vị ở hai bên phảng phất như từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào A Ninh đang đứng chính giữa nhà. Tách… một giọt máu tươi nóng bỏng nhỏ lên lệnh bài âm dương, máu nhanh chóng thấm vào tấm bài gỗ.

Nhà thờ tổ yên tĩnh đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh vô cớ… trong nháy mắt thổi tắt hết mấy ngọn nến trước bài vị ở hai bên! Chỉ riêng ngọn nến của bài vị ở chính giữa là vẫn cháy sáng… thậm chí càng lúc càng mạnh.

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trước mắt này, trong lòng A Ninh có phần bồn chồn. Có lẽ cô không nên dễ dàng tin tưởng ông lão kỳ quái này. Nhưng chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước… Hiện tại quan trọng nhất vẫn là có thể gặp được anh Vận Đường của cô.

Ông lão kỳ quái vẫn đứng trước tấm bài vị cao lớn kia, không ngừng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ A Ninh nghe không hiểu chút nào, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó, hoặc như là đang tế tổ tiên… Cuối cùng, ông lão cũng không lẩm bẩm mấy câu kỳ quái này nữa, quay đầu nói với A Ninh: “Bây giờ trời cùng đã tối, cô cùng bạn cô vẫn nên nghỉ ngơi trước một đêm. Cô đi theo tôi…”


Người ở bên ngoài nhà thờ tổ đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn. Đại Tráng nhìn thấy A Ninh đi ra, liền oán giận nói: “Ây ya! A Ninh à, em cuối cùng cũng ra rồi, nếu không ra bọn anh tính phá cửa đấy!”

A Ninh không để ý đến Đại Tráng, lập tức đi về phía Sanh Nhi: “Sanh Nhi! Cậu sao rồi?”

“Tớ không sao, chỉ cảm thấy đầu hơi đau…”

Ông lão đi tới nắm lấy cổ tay Sanh Nhi, bắt mạch nói: “Không sao, chỉ là hít phải khí độc ngoài thôn. Uống một ít thuốc giải khí độc của thôn chúng tôi là có thể khỏi. Các cô cậu đều đi theo tôi!”

Ông dẫn đoàn người vào bên trong một khu nhà gồm bốn phòng hợp lại, để mọi người đêm nay ngủ lại đây, hơn nữa cảnh cáo tất cả mọi người buổi tối không được ra ngoài đi loạn! Nếu không xảy ra chuyện gì ông sẽ không quản… Ông lão nói xong liền xoay người đi, không chút do dự nào…

Mọi người nhao nhao vào sân, bày biện ở bên trong tạo cảm giác của niên đại xa xưa. Cửa hiên cột nhà, đầu giường thậm chí trên gạch đều điêu khắc tranh vẽ tinh xảo. Từng cái từng cái đều như đang kể câu chuyện riêng của mình…

Vì an toàn, vẫn là hai người ngủ một phòng. A Ninh ngủ cùng Sanh Nhi, cũng thuận tiện chăm sóc cô. Trước giờ ngủ, ông lão trở lại, bưng tới một chén thuốc cho Sanh Nhi uống, nói là thuốc giải khí độc. Uống thuốc xong Sanh Nhi cảm thấy tốt hơn nhiều, hai người nằm ở trên giường cảm khái vô hạn, nhưng chiếc giường gỗ điêu khắc tuy đẹp… thế nhưng cứng quá đi!

“Nhưng vẫn còn hơn ngủ lều đúng không?” A Ninh cười cười nói.

“Đúng vậy, có điều A Ninh, cậu có phát hiện là trên đường đi từ nhà thờ tổ đến đây, chúng ta không gặp ai khác, chẳng lẽ trong thôn này chỉ có một mình ông lão thôi?”

“Sao có thể chứ? Có lẽ người trong thôn này không thích gặp người lạ chăng!”

Bởi vì quá mệt, hai người liền rất nhanh mang theo những nghi hoặc này trôi vào giấc ngủ…

“A Ninh… A Ninh…”

A Ninh đang ngủ say cảm giác có người gọi tên cô, là anh Vận Đường sao? Cô mơ mơ màng màng rời giường đi ra khỏi phòng. Cảnh vật trong sân dưới ánh trăng đặc biệt ảm đạm…

Một bóng người lặng lẽ đứng sau cây cột, “Anh là ai? Là anh đang gọi tôi sao?” A Ninh nói với cái bóng đó. Nhưng cái bóng đó lại không có bất kỳ phản ứng gì, trái lại đi về căn phòng ở phía Tây, A Ninh nhớ rõ căn phòng kia trống không, không có người ở…

A Ninh cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa rồi bước vào… Bài trí trong phòng rõ ràng không giống với những phòng khác, đây… đây là một căn phòng cưới! Cũng là phòng tân hôn của người hiện đại. Trên bàn thắp một cặp nến long phụng màu đỏ, một cô dâu đầu đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai ngồi ngay ngắn trước giường.

“Cô là ai?” A Ninh đi tới bên cô dâu hỏi.

Cô dâu khẽ động một cái, không nói chuyện, vẫn lẳng lặng ngồi như cũ ở chỗ đó….

“Cô là ai? Là cô chủ của nhà này sao?” A Ninh lại hỏi.

Cô dâu mặc dù vẫn không nói chuyện, nhưng cô ta lắc lắc đầu…

A Ninh cảm thấy không khí trong phòng có gì đó không đúng lắm. Cặp nến long phụng trong phòng cháy sáng đỏ thẫm, chữ hỉ đỏ trong phòng khiến người cảm thấy cực kỳ chói mắt… Thời đại nào rồi mà còn phòng cưới cầu kỳ đến như vậy? A Ninh cảm giác như mình đang xuyên không vậy.

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, cô dâu giống như nói một câu. Nhưng mà A Ninh nghe không rõ, “Cô nói cái gì?”

“Cô không nên tới!”

“Cái gì mà tôi không nên tới! Cô là ai?” Nghi vấn trong lòng A Ninh càng lớn hơn.

Cô dâu đột nhiên để lộ khăn cưới lớn tiếng nói: “Cô không nên tới!”

A Ninh ban đầu sửng sốt, sợ hãi sau đó thật sự làm cô chấn kinh rồi! Khuôn mặt dưới khăn cưới không phải ai khác mà chính là A Ninh…..

“Aaaa…….” Theo tiếng thét chói tai A Ninh từ trên giường ngồi dậy, bởi vì sợ hãi toàn thân cô toát mồ hôi… lại là một giấc mơ. Nhưng cô vừa sờ Sanh Nhi bên cạnh, người đâu? Sanh Nhi không ở trên giường.

A Ninh nhỏ giọng gọi một tiếng “Sanh Nhi”! Nhưng không có ai đáp lại. Cô có chút lo lắng cho Sanh Nhi, dù sao sức khỏe của cô ấy hiện tại cũng không quá lạc quan. Nhưng giấc mơ vừa rồi khiến cho cô có phần hoảng hồn chưa tỉnh… bây giờ ra ngoài thật tình có phần sợ hãi.

Nhưng cô có sợ cũng không thể mặc kệ Sanh Nhi, vì nếu không phải tại cô, Sanh Nhi sẽ không tới cái chỗ quỷ quái này… A Ninh đi ra cửa phòng, tình cảnh trong sân có vài phần tương tự với trong giấc mơ… Ánh trăng sáng ngời rọi xuống cái sân cũ kỹ ảm đạm, từng đợt tiếng ngáy truyền ra trong hai phòng bên cạnh …

“Sanh Nhi? Sanh Nhi?” A Ninh tạm thời vẫn chưa muốn kinh động tới mấy người đang ngủ, cho nên cô tự mình tìm ở trong sân trước. Cô xuyên qua một vườn hoa nho nhỏ, nhìn thấy phía trước có một cái chòi nhỏ nghỉ mát. A Ninh mơ mơ hồ hồ cảm giác trong đình có một người đang ngồi, là Sanh Nhi sao? Cô tiến tới từng chút một, muốn nhìn cho rõ ràng…

Người đó ngồi quay lưng về phía A Ninh, nhìn thân hình không giống Sanh Nhi, hẳn là một người đàn ông thân hình cao lớn. Anh ta tựa hồ cảm giác được A Ninh tới gần, hơi nhoáng lên một chút, mở miệng hỏi: “Cô là ai?”

A Ninh bị hỏi sửng sốt, nghĩ thầm đây chắc là chủ nhân của nhà này, vội nói: “Chào anh, tôi là khách tới thăm chiều hôm nay… à… tôi tên A Ninh.”

“Cô là A Ninh? Là cô gái mang mệnh thuần Dương?”

“Mệnh thuần Dương? Chắc là vậy! Anh là chủ ở đây ư?” A Ninh tuy không thấy rõ mặt người đàn ông nhưng lại có thể cảm giác được khí chất bất phàm của anh ta…

“Chủ? A a…có thể coi là vậy, cũng không phải vậy!”

“Hả…” Câu trả lời này khiến A Ninh có chút khó hiểu! Cái gì cùng cái gì a…

“A Ninh, cô cũng biết cô bị lừa tới đây chứ? Cô vốn không nên tới… hãy tự lo cho mình đi!”

Lại là câu cô không nên tới, cô gái giống mình trong mơ cũng nói như vậy, chẳng lẽ bản thân thực sự đến nhầm rồi sao? A Ninh càng nghĩ càng xoắn xuýt…

“A Ninh? Sao cậu lại ở đây?”

Cô nghe giọng biết là Sanh Nhi: “Cậu đi đâu vậy, hại tớ tìm cả buổi tối!”

“Tớ đi toilet! Cậu nói chuyện với ai vậy?”

“À! Vị này là chủ… người, người đâu rồi?” A Ninh vừa định giới thiệu người đàn ông cho Sanh Nhi, nhưng mà quay đầu…. trong chòi làm gì có người nào!

“Kỳ lạ, thực bất lịch sự!” A Ninh giận dỗi than thở một câu.

“Chủ? Ở đâu ra chủ nhà, lúc chúng ta tới nhà này không có ai ở!”

“Ai biết được, có lẽ là nửa đêm trở về đi! Nhà tốt như vậy sao có thể không có chủ chứ? Đi thôi, quay về ngủ đi!” A Ninh cũng thấy có phần kỳ quái… nhưng mà cô vẫn một lòng muốn gặp anh Vận Đường, những người khác việc khác không có quan hệ gì mấy với mình.

Một đêm không mộng mị… Buổi sáng lúc A Ninh và Sanh Nhi rời giường, những người khác đã chuẩn bị xong bữa sáng. Hai người có hơi ngại ngại, có lẽ do hai cô là con gái… nên tất cả mọi người quan tâm các cô nhiều hơn.

Ăn xong bữa sáng, Chí Huy đề nghị đi dạo trong thôn, chụp vài bức hình… Tất cả mọi người đều tích cực hưởng ứng. Thế nhưng A Ninh lại muốn đợi ông lão kỳ quái đưa cô đi gặp anh Vận Đường… Nhưng cô cũng ngại làm mất hứng mọi người, đành phải yên lặng đi theo.

Bọn họ ra khỏi nhà, đi trên đá lát trong thôn. Tất cả mọi người đều vui vẻ, hận không thể chụp hết cảnh đẹp trong thôn vào di động…

“Ban ngày ban mặt, trong thôn cũng an tĩnh như vậy a?” Đại Tráng vẫn có cảm giác có gì đó không đúng lắm.

“Đúng đó! Thật là kỳ lạ, A Trác, cậu nói mấy năm trước cậu tới cũng như vậy sao?” Chí Huy cũng phụ họa nói.

A Trác không nói gì, cậu thật sự không muốn nhớ tới chuyện trải qua mấy năm trước. Nếu cậu biết những ký ức khủng khiếp kia đến từ thôn này, có đánh chết cậu… cậu cũng không trở lại.

Mấy năm trước A Trác bị bệnh nặng một trận, đối với ký ức trước khi bị bệnh luôn có phần mơ hồ. Người nhà chỉ nói bởi vì cùng ông nội ra ngoài làm việc bị thương, nên đầu mới bị chút di chứng… Ông nội A Trác là một ông lão kỳ lạ, nhiều năm vẫn cứ giày đen áo đen quần đen. Người quen đều biết, ông nội lúc còn trẻ là thầy phong thủy rất có tiếng ở địa phương.

Năm đó A Trác 18 tuổi, bởi vì A Trác trời sinh thân thể yếu ớt nhiều bệnh, ông nội của A Trác đã muốn truyền nghề tổ cho A Trác. Có lẽ là ý trời, lần cuối ra ngoài làm việc ông nội A Trác đã gặp phải chuyện kia ở thôn Linh Hi…

Cậu còn nhớ rõ năm đó cậu cùng ông nội đi đường núi rất lâu mới tìm thấy thôn muốn đi. Vừa vào thôn, ông nội liền bảo A Trác lấy ngọc hộ thân từ nhỏ ra, đặt ở bên ngoài quần áo. Gặp qua thôn trưởng, ông nói trong thôn bọn họ có một cổ mộ rất ma quái, vẫn luôn trấn áp bảo địa phong thủy thôn bọn họ, cứ thế toàn bộ người trong thôn bọn họ giống như bị nguyền rủa vậy… không thể rời đi cũng không thể cưới người ngoài thôn.

Trong thôn mấy trăm năm lại đây, bởi vì kết hôn cận huyết, con cháu sinh ra… chết non ngày càng nhiều, hiện tại toàn là người lớn tàn tạ rồi. Thật sự nếu không thể giải trừ lời nguyền này, huyết mạch dòng họ Triệu bọn họ sắp tuyệt rồi!

Ông nội A Trác xem xem phong thủy trong thôn, nhướng mày nói với tộc trưởng: “Ông dẫn tôi đi xem ngôi mộ cổ kia!” Tộc trưởng đưa ông nội cùng A Trác tới trước một ngôi mộ lớn rất kỳ quái…

Nói nó kỳ quái là bởi vì mặc dù kích thước rất to nhưng bên ngoài lại cực kỳ đơn giản… chính là một ngôi mộ đá cực lớn, trên bia mộ cao cao chỉ có đầy chữ – Mộ phần Tái Tư Hắc.

Nhưng ông nội A Trác bày la bàn ra xem xong thầm kinh hãi! Đây rõ ràng là mộ rồng! Chỉ là một con ác long áp chế trên mộ rồng này… Mục đích hẳn là muốn chiếm mộ rồng trước, lại muốn long khí của nó không rò rỉ ra ngoài, lưu lại về sau dùng….

Tái Tư Hắc? Chẳng lẽ là hắn ta? Ông nội A Trác nhìn qua cổ mộ này xong, trong lòng có vài phần sáng tỏ.

“Chôn ở đây hóa ra là một con giao long…”

“Ông nội, giao long là gì?” A Trác nghe thấy ông nội nói tò mò hỏi.

“Giao long không phải là rồng thật, nhưng lại là huyết mạch của rồng… Mộ này dùng trận giao long trấn giữ, nhất định là anh em của hoàng đế.” Ông nội khẳng định nói.

Tộc trưởng nghe xong sắc mặt càng khó coi, vội hỏi ông nội A Trác có thể phá trận giao long này hay không? Nhưng ông nội A Trác lại lắc lắc đầu nói: “Không thể! Như tôi thấy, nơi đây tuy là mộ rồng nhưng cũng là nơi dưỡng thi thể cực tốt… chỉ sợ giao long trong mộ này sớm đã hóa thành cương thi ngàn năm không mục rữa rồi! Nếu như tùy tiện phá trận này, hậu quả không ai có thể dự liệu được…”

“Chẳng lẽ không có cách khác sao?”

“Thật xin lỗi, năng lực tôi có hạn, tôi thấy tộc trưởng vẫn nên mời cao minh khác đi!”

“Khó mà làm được, nếu ông đã biết rõ bí mật trong tộc chúng tôi nhất định phải giúp chúng tôi phá giải! Bằng không, ông cùng cháu của ông ai cũng đừng hòng ra ngoài!” Tộc trưởng vừa nghe không thể phá giải, nhất thời liền thay đổi sắc mặt…

“Hừ…ồ.. thật sao? Vậy tôi muốn xem người trong thôn các ông có bản lĩnh này không!” Ông nội A Trác cũng cười lạnh một tiếng nói.

“Việc này không cần ông bận tâm, nói thật cho ông biết, toàn bộ người trong thôn chúng tôi đều là thầy phong thủy bí mật lành nghề! Căn bản không cần ông tới phá trận giao long này! Muốn ông tới chẳng qua là muốn ông đem cháu ngoan của ông tới mà thôi! Haha…. hahaha!”

“Ông! Ông biết mệnh cách của cháu tôi?” Sắc mặt ông nội A Trác khó coi, nói.

Tộc trưởng cười lắc đầu nói: “Lão đệ Thủy Căn à, hôm nay ông phải phối hợp với tôi, có lẽ cuối cùng tôi có thể bảo toàn cho cháu ông một mạng!”

Ông nội A Trác định thần lại: “Ông muốn dùng cháu tôi để phá trận?”

“Đúng vậy, cháu của ông mệnh Tinh Kỳ, khẳng định có thể giúp tôi phá trận này. Sau đó ông sẽ trừ đi tên cương thi kia…”

“Không thể nào!” Tộc trưởng chưa nói xong đã bị ông nội A Trác cường bạo ngắt lời. “Sự tình không đơn giản như thế, cho dù có phá được trận cũng không ai có thể trừ được tên cương thi kia! Đến lúc đó ông, tôi và toàn bộ mọi người ở đây đều phải chết!”

“Chết! Có chết tôi cũng phải thử, không thì sau này chúng tôi sớm muộn gì cũng chết hết thôi!” Tộc trưởng càng ngày càng trở nên điên cuồng… Ông ta vừa vung bàn tay to lên đã có mấy người đàn ông to lớn bao vây A Trác và ông nội. Hai người thấy tình hình không ổn, lập tức lấy dao ngắn mang theo bên người ra.

Nhưng ai biết được tộc trưởng lại đột nhiên vừa nhảy vừa hát ở bên cạnh, hát một thứ ngôn ngữ mà A Trác nghe không hiểu… Cậu lập tức giống như trúng tà đứng bất động tại chỗ, không nhúc nhích.

“Ông là thầy mo Tát Mãn!” Ông nội A Trác vừa thấy tình hình này sắc mặt cũng biến sắc.

Lão tộc trưởng đắc ý nói: “Cũng coi như ông có kiến thức! Hôm nay sẽ cho ông xem, thầy mo Tát Mãn chúng tôi lên đồng như thế nào!” Rồi liền hoa tay múa chân vui sướng nhảy.

A Trác lúc này lại đau muốn bể đầu, thân thể cũng không nghe lời đi về phía mộ cổ…

“Dừng tay! Ông làm như vậy cũng chỉ là cá chết lưới rách thôi! Tôi có cách giúp ông giải trừ toàn bộ! Mau dừng tay!” Ông nội A Trác vội vàng kêu lớn…

Tộc trưởng trong lúc ông nội A Trác hét lớn đã ngừng động tác trên tay, bán tín bán nghi nhìn ông nội A Trác…

“Cho dù ông dùng cháu tôi để phá trận giao long, tôi cũng không có năng lực thu phục thứ bên trong đó. Nếu như ông làm theo cách tôi nói, còn có thể nắm chắc một nửa.”

“Ông có cách gì?”

“Ông chắc là có sinh thần bát tự của người trong mộ chứ?” Ông nội A Trác hỏi tộc trưởng.

Tộc trưởng nghĩ nghĩ lấy từ trên người ra một cái bao nhỏ, từ bên trong lấy ra một tờ giấy vàng đưa cho ông nội A Trác. Ông nhìn thoáng qua tờ giấy vàng, trong lòng nắm chắc hơn một chút.

“Ông phải tìm được một cô gái ở dương gian sinh ra vào ngày dương tháng dương năm dương, tới phối hôn âm với cương thi này. Một khi hắn hút máu tươi của cô gái này xong, công lực sẽ giảm mạnh… Đến lúc đó không cần tôi, mấy người có đạo hạnh trong thôn ông cũng có thể thu phục được hắn!”

“Là thật?”

“Thật!”

“Được, vậy tôi đi đâu mới có thể tìm được cô gái như vậy?” Tộc trưởng hỏi ông nội A Trác.

“Tôi có thể tính ra được nơi ở của cô gái này, chỉ là cô ấy chưa thành niên, phải đợi mấy năm nữa…”

“Lão đệ Thủy Căn, ông không phải muốn gạt tôi chứ?”

“Cách này cực kỳ thâm độc nhưng có đức trời… một khi các ông bắt đầu thực hiện, tôi sẽ giảm thọ mười năm. Ông có thể nghĩ kỹ, ông dùng cách này chính là nợ tôi một mạng, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho tôi!” Ông nội A Trác nói.

“Một mạng tính là gì? Việc sau này thành tôi sẽ trả lại ông mười cái mạng!” Ánh mắt tộc trưởng kiên nghị nói.

“Không cần mười cái, chỉ cần mạng ông là đủ rồi! Thả cháu của tôi đi!”

Tộc trưởng cũng không cần nói nhiều lời nữa, lại hát lên một hồi, A Trác đột nhiên tỉnh táo lại… nhưng mà ánh mắt có phần mờ mịt.

“Cháu của ông trở về ngủ mấy ngày sẽ không sao, nhưng chuyện hôm nay chỉ sợ cậu ta sẽ không nhớ rõ!”

Ông nội A Trác hừ lạnh một tiếng: “Không nhớ rõ càng tốt! Ông nhớ cho kỹ, cô gái này sinh ngày 5 tháng 5 năm 1988, đi về hướng đông nam 800 dặm là có thể tìm thấy cô gái này. Cô gái này duyên với người thân ngắn, trời định là khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng. Ông có thể tới cô nhi viện ở địa phương đó tìm thử đi… những gì cần nói tôi đều nói rồi, tự giải quyết cho tốt!” Nói xong lôi kéo A Trác đang mơ mơ màng màng rời đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.