“Được thôi, nếu cảnh sát Lý thật sự muốn biết chuyện tình năm đó một chút, tôi có thể đem chuyện cũ của tôi kể cho các cậu nghe, nhưng mà…” Nói lời này, cô đột nhiên cười quỷ dị với Lý Cường, nói: “Các cậu tuyệt đối không được nói cho người khác biết nha!”
Trong lòng Lý Cường phát lạnh, xem ra người phụ nữ này đích thực có phần không bình thường.
Nhưng Quách Văn Đình lập tức khôi phục lại vẻ mặt lúc bọn họ vừa mới đến, nhẹ nhàng nói về chuyện năm đó…
“Năm đó cha tôi kinh doanh vật liệu thép, gia cảnh cực kỳ tốt, trên tôi có hai người anh trai, bởi vì trong nhà tôi là nhỏ nhất cho nên tôi được cả nhà yêu thương nhất. Thời điểm mẹ sinh tôi ra do không chăm sóc kỹ thân thể, vẫn rất suy yếu, cho nên cha liền đón bà ngoại đến nhà chăm sóc ba anh em chúng tôi. Cả nhà chúng tôi sống vô cùng hạnh phúc, cha mẹ cũng cực kỳ ân ái, mãi cho đến khi bức tranh chết tiệt kia xuất hiện. Nó thay đổi người trong nhà, thay đổi sinh hoạt của tôi, thậm chí thay đổi cả cuộc đời tôi!
Tôi còn nhớ rõ đó là một buổi chiều mùa hè, bởi vì thời gian đó cha tôi rất thích sưu tầm tranh chữ của người nổi tiếng, cho nên tối hôm đó ông rất hưng phấn cầm về một bức tranh. Ông nói với chúng tôi: Đây là tác phẩm ông trân quý nhất, là cái gì mà do một hoạ sĩ nổi tiếng vẽ lúc còn sống, hơn nữa trước giờ vẫn chưa xuất hiện. Sau khi vị họa sĩ đó qua đời, người đời sau mới có may mắn thấy bức tranh này!
Nhưng tôi lại không hề thích bức tranh này. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nó liền có nỗi sợ hãi khó hiểu. Sắc thái trên bức tranh cực kỳ âm trầm, tôi cũng không hiểu tranh dầu lắm, không biết có phải năm đó lưu hành phong cách vẽ như vậy không. Tôi chỉ biết bức tranh này làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực, mắt của những người được vẽ trong bức tranh đều âm trầm, giống như có tâm sự nặng nề.
Cha đem bức tranh treo ở phòng khách. So với gia đình trong bức tranh này, cả gia đình chúng tôi có phần hạnh phúc mỹ mãn hơn. Tôi ngày ngày đều thấy người trong bức tranh này lộ ra vẻ mặt oán độc, ghen tị. Tôi nói với cha: Đừng treo bức tranh lên, tôi không thích bức tranh này, quá u ám. Nhưng cha lại nói tôi không hiểu, treo ở phòng khách thì khách khứa tới đây mới có thể nhìn thấy danh tác chứ.
Tôi đành chịu, không cách nào thay đổi suy nghĩ của cha, nhưng tôi lại không biết sự tình phát triển lại khiến cho cuộc sống tươi đẹp của tôi trở nên càng ngày càng đáng sợ.
Tôi từ từ phát hiện từng người trong nhà đều lặng lẽ thay đổi. Mẹ của tôi bắt đầu trở nên đa nghi, luôn luôn hoài nghi cha ở bên ngoài có phải có người phụ nữ khác hay không. Cha đối với tôi thì càng ngày cành lạnh nhạt. Có một lần tôi nghe thấy ông nói với mẹ, con gái là bát nước đổ đi, chỉ có con trai mới có tư cách thừa kế gia nghiệp! Hai anh trai cũng không yêu thương tôi giống như trước, bà ngoại hiền lành của tôi cũng trở nên cực kỳ âm trầm, luôn luôn thích một mình lảm nhảm lầu bầu. Mà tôi… lại thấy được một cô bé mà mọi người khác đều không thấy được xuất hiện ở trong nhà tôi!
Cô bé luôn ôm một con búp bê vải dơ dáy bẩn thiểu, đi chân trần, tóc tai bù xù dơ bẩn, một bím tóc tết, mặc một cái váy màu vàng bẩn đến nhìn không ra màu sắc, cúi đầu, ngước mắt lên nhìn tôi. Đáng sợ nhất chính là ánh mắt oán độc kia của cô ta, tràn ngập hận thù cùng ghen tị.
Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra là cô bé ở góc bên phải bức tranh! Trong bức tranh cô ta mặc một bộ váy liền màu lòng đỏ trứng xinh đẹp, cầm trong tay một con búp bê vải đáng yêu, hai bím tóc chải tết sạch sẽ. Cô bé trong bức tranh và cô bé trong mắt tôi tương phản quá lớn! Tôi nói với người nhà về sự tồn tại của cô ta, nhưng không một ai tin tôi, bởi vì tất cả mọi người đều không nhìn thấy. Thế là ở trong mắt người nhà tôi đã biến thành thần kinh như vậy, lầm bầm lầu bầu.
Cuối cùng cha không nhịn được nữa mới đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, năm ấy tôi 14 tuổi. Vào bệnh viện chưa được hai tháng thì trong nhà liền xảy ra chuyện, cục cảnh sát điều tra kết luận cha bởi vì kinh doanh thua lỗ cảm xúc thất thường, lại thêm việc mẹ không ngừng chỉ trích và hoài nghi, cuối cùng cha chịu không nổi, giết hết cả gia đình. Bởi vì tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần mà may mắn thoát nạn….
Bởi vì trong nhà gặp chuyện không may, tôi được dì đưa trở về nhà. Nhưng sau khi trở về nhà tôi phát hiện cô ta vẫn còn ở đó, chỉ là lần này trên mặt nở một nụ cười, một nụ cười cứng ngắc. Giống như đang cười nhạo tôi vì đã giống cô ta rồi.
Cả nhà đều đã chết, tôi kế thừa di sản của cha. Tôi đem nhà cửa và bức tranh toàn bộ đều bán đi lấy tiền, tôi cùng dì rời khỏi thành phố. Tôi muốn có một cuộc sống mới, quên đi toàn bộ, nhưng mà sau tất cả cô ta vẫn như cũ quấn lấy tôi không rời. Mỗi lần khi tôi sắp có được hạnh phúc, cô ta liền xuất hiện. Sau đó liền xảy ra chuyện không hay, cuộc sống của tôi từ đó càng ngày càng trở nên thảm hại!
Sau đó đột nhiên có một ngày, tôi phát hiện sau khi tôi uống thuốc bác sĩ kê cho, cô ta sẽ biến mất một khoảng thời gian. Thế là mấy năm nay tôi đều đến bệnh viện tâm thần chạy chữa nhiều lần, cho tới bây giờ tôi vẫn ở trong này, bởi vì chỉ có ở trong này cô ta mới biến mất, tôi mới có thể có được bình an chân chính.”
Sau khi nghe xong câu chuyện vừa giả vừa thật của Quách Văn Đình, Lý Cường quyết định vẫn nên gặp người dì của cô ấy một lần. Thế là anh lại xin bác sĩ Bạch địa chỉ người dì của Quách Văn Đình. Dì của cô ấy sống cách bệnh viện Thanh Sơn không xa lắm, cũng khoảng 40 phút chạy xe.
Sau khi gặp dì của Quách Văn Đình, Lý Cường nói rõ mục đích đến, nhưng dì của cô có ý không muốn đề cập đến chuyện năm đó. Lúc Lý Cường khuyên thêm lần nữa mới nói ra một phiên bản khác của câu chuyện kia.
Hóa ra Quách Gia Chí giết toàn bộ cả nhà là bởi vì, trong một lần kiểm tra sức khỏe ông biết được bản thân kỳ thực là bị ‘vô sinh bẩm sinh’. Nhưng mà ba đứa con trai con gái trong nhà đều sống sờ sờ ở đó, vậy không phải rất buồn cười hay sao. Ông về nhà chất vấn vợ, mà vợ lại thề thốt phủ nhận. Trong lúc tức giận ông liền giết vợ, giết đỏ mắt rồi ông lại nghĩ đến mấy đứa con trai đều không phải của mình, liền vừa ra tay không dứt, giết hết mọi người trong nhà! Cuối cùng tự sát trên chiếc ghế sofa trong phòng khách… Mà Quách Văn Đình trước đó vì sao lại bị bệnh tâm thần bà cũng không biết. Người trong nhà chị gái đều chết hết không còn, bà cũng chỉ có thể đón Quách Văn Đình trở về. Nhưng mà về nhà không được bao lâu cô ấy lại phát bệnh, cả ngày lẩm bẩm thần bí. Không còn cách nào khác bà đành phải đưa cô đi khắp nơi chữa trị. Cuối cùng đành phải thuyết phục Quách Văn Đình đồng ý, đem tất cả di sản vợ chồng chị gái lưu lại bán lấy tiền mặt cho cô chữa bệnh, mà cô cũng lúc tốt lúc xấu nên phải thường xuyên nằm viện.
Ra khỏi nhà người dì của Quách Văn Đình, Tiểu Trương nói với Lý Cường: “Thầy, bức tranh này cũng quá tà rồi! Hay là chúng ta báo cáo với cấp trên đem đốt bức tranh đi!”
“Báo cáo! Cậu viết hay tôi viết đây, viết thế nào? Nói bức tranh giết người? Đừng có làm chuyện nhảm nhí!” Lý Cường tức giận nói.
Tiểu Trương vẻ mặt ủy khuất nói: “Vậy phải làm sao? Vụ án này có tra nữa hay không? Chúng ta đi lòng vòng, tra tới tra lui vẫn là hoài nghi, không có hung thủ, không có động cơ, ngay cả hung khí cũng không có!”
Khuya sau khi về nhà, Lý Cường lăn lộn khó ngủ. Anh biết Tiểu Trương nói không sai, nhưng nếu cứ buông như vậy anh thật sự không cam lòng! Anh nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui không biết thiếp đi lúc nào. Qua một lúc lâu, đột nhiên Lý Cường cảm thấy có gì đó không đúng. Với kinh nghiệm cảnh sát hình sự nhiều năm nói cho anh biết, bên cạnh anh có người! Lý Cường bật mở hai mắt, thấy một người phụ nữ đứng ở trước giường anh. “Ai đó?” Anh hét lớn một tiếng, nhưng bóng người kia vẫn đứng đó! Nhờ ánh trăng, Lý Cường thấy rõ bộ dạng người kia. “Quách Văn Đình! Sao cô lại ở đây?” Lý Cường trấn định nói.
Nhưng bóng người kia lại không có phản ứng gì, chỉ là miệng không ngừng mấp máy, hình như đang không ngừng lặp đi lặp lại cái gì đó…
Lý Cường nhìn miệng của cô lúc đóng lúc mở, giống như… giống như đang nói: “Cẩn thận.”
‘Reng…reng…reng…’ Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lý Cường ngồi bật dậy, hóa ra là nằm mơ. Anh mệt mỏi bắt điện thoại, chỉ nghe tiếng Tiểu Trương sốt ruột nói trong điện thoại: “Thầy, Quách Văn Đình chết rồi!”
“Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?” Tin tức này đến đột ngột khiến cho Lý Cường có phần phản ứng không kịp.
“Mới vừa rồi bác sĩ điều trị ở bệnh viện Thanh Sơn không biết cô ta ở trong phòng bệnh dùng cái gì cắt đứt động mạch cổ, mất máu quá nhiều mà chết. Cục cảnh sát thành phố lân cận biết hôm nay chúng ta có đến, liền trực tiếp gọi điện thoại đến đội nói rõ tình huống.” Tiểu Trương một hơi nói xong sự tình xảy ra.
Là trùng hợp sao? Lý Cường vừa mơ thấy Quách Văn Đình kêu mình phải cẩn thận, cô liền chết rồi! Anh cảm thấy chính anh bị rơi vào một lời nguyền rủa ác độc, không thể tự thoát ra được…..
Ngày hôm sau anh một mình một người đến đường cái chỗ gặp được lão mù ngày đó, liếc mắt một cái đã thấy lão mù đang ngồi chỗ này bày quầy. Anh đi lên phía trước không nói gì, chỉ là yên lặng ngồi xuống. Ai ngờ lão mù đã há miệng nói: “Cậu trai trẻ, cậu đến rồi!”
“Ông là mù thật hay là giả mù vậy?” Lý Cường trêu ghẹo hỏi.
“Mù thật hay mù giả đối với cậu không quan trọng, quan trọng là… đại nạn của cậu đến rồi!”
“Cá nhân tôi không sợ cái này, chỉ là muốn kết thúc chuyện này thôi, không muốn tiếp tục có người chết nữa! Nhưng có biện pháp nào không? Đại sư.” Lần này Lý Cường trái lại lại có được sự tôn kính khó thấy đối với lão mù.
Lão mù cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Nói khó cũng không khó, nói không khó cũng khó, sự tình đều là có nhân có quả, cậu trước hết phải tìm đúng nguyên nhân, sau đó mới có đúng kết quả. Mà đằng sau vật đại hung này khẳng định có oán quỷ chết oan, cũng là gốc của mọi chuyện, với oán niệm lớn như vậy của nó, khẳng định vẫn còn thi cốt tồn tại trên đời, tìm được thi cốt của nó, dùng thuần dương hỏa thiêu đốt nó, có lẽ sự tình còn có thể chuyển hóa.”
“Cái gì gọi là thuần dương hỏa?” Lý Cường nghi hoặc hỏi.
“Lửa do người thuần dương đốt không phải là thuần dương hỏa ư!”
Sau đó lão mù lại bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là tìm thân đồng tử a!”
Lý Cường vừa nghe, bây giờ biết đi chỗ nào mà tìm thân đồng tử chứ! Lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số Tiểu Trương: “Tiểu Trương, tôi hỏi cậu chuyện này.”
Tiểu Trương vừa nghe là thầy mình gọi, vội nói: “Thầy, chuyện gì vậy, anh nói đi!”
“Cậu có hay không đã làm cái kia rồi?” Lý Cường có phần hơi xấu hổ nói ra miệng.
“Là cái gì ạ? Thầy, anh cứ nói thẳng đi!” Tiểu Trương nghe đích thị cả đầu mờ mịt.
“Là cậu có phải còn là xử nam không?” Lý Cường cắn răng hỏi.
“Hả? Xử nam?” Tiểu Trương vừa nghe cũng thấy mù mờ, “Cái này, cái này cũng tính là vậy, dù gì vẫn, vẫn, vẫn chưa chạm vào phụ, phụ nữ.” Tiểu Trương cũng xấu hổ nói cà lăm.
Lý Cường vừa nghe anh nói trong lòng đã nắm chắc rồi, nói: “Vậy được rồi. Bây giờ cậu đến tìm tôi, tôi ở nghĩa trang công cộng ở phía tây ngoại ô. Nhớ mang theo thùng xăng và cái bật lửa, còn có hai cái xẻng nữa!”
Tiểu Trương lại càng mờ mịt, vừa muốn hỏi một chút là vì sao thì Lý Cường đã cúp điện thoại. Anh cũng chỉ ngoan ngoãn làm theo lời thầy nói.
Còn về vì sao lại đi nghĩa trang công cộng phía tây ngoại ô ư? Hóa ra đây cũng là lão mù nói với Lý Cường, do ông nói trước giải phóng thành phố chỉ có một nghĩa trang chính quy, đó là nghĩa trang công cộng ở phía tây ngoại ô, hơn nữa vẫn còn giữ đến tận bây giờ. Năm đó người ở thành phố sau khi chết đều được chôn ở đó, đương nhiên cũng có một vài phần mộ loạn lạc ở nơi đó, nhưng mà mấy năm nay thành phố quy hoạch cải tạo, sớm san đã san, dời đã dời rồi. Năm đó cả nhà Từ Khôn Thái đều chết hết, khẳng định không có ai lập mộ cho ông. Cho nên nếu thi cốt của ông vẫn còn, vậy thì khẳng định chỉ có thể ở phía tây ngoại ô thôi.
Lão mù cuối cùng vẫn còn dặn dò, nhất định phải tìm đến trước nửa đêm rồi lập tức thiêu hủy, cuối cùng quay về đốt luôn cả bức tranh, thì mới đại công cáo thành được.
Lúc Tiểu Trương đi tới phía tây ngoại ô mặt trời đã xuống núi, anh nhìn thấy Lý Cường đang ngồi chồm hổm trên mặt đất hút một điếu thuốc, vội vàng gọi anh: “Thầy! Em đem mấy đồ anh muốn tới rồi!”
“Thằng nhóc thối tha! Lâu như vậy mới tới, chậm chút nữa là hỏng việc rồi.” Lý Cường mắng.
Tiểu Trương nhức đầu nói: “Thầy ơi, anh thật là, đây cũng không phải tại em, đồ anh muốn nhất thời phải đi tìm chứ, thời gian chuẩn bị cũng không có. Anh nói xem, muốn em làm cái gì?”
“Đào mộ!” Lý Cường chậm rãi thốt ra hai chữ từ trong miệng.
Tiểu Trương nghe xong liền biến sắc, nói với Lý Cường: “A! Không phải chứ thầy, hai người chúng ta đêm khuya còn ra phía tây ngoại thành đào mộ? Có phải anh xem Ma thổi đèn nhiều quá rồi không?”
“Đừng nói nhảm, đi theo tôi, tôi bảo cậu đào cái gì thì cậu cứ đào cái đó!” Trong lòng Lý Cường rất vội a, anh thực sợ qua nửa đêm lại xảy ra chuyện gì nữa. Tiểu Trương trong long rất sợ, may mắn thầy trò hai người đều là cảnh sát, nếu không bản thân thật còn có chút cảm giác muốn đi đào trộm mộ nha.
Hai thầy trò ở trong nghĩa trang công cộng vòng tới vòng lui, cuối cùng ở góc gần trong cùng tìm được một ngôi mộ rất lớn. Trên mộ bia chỉ ghi mấy chữ vô cùng đơn giản ‘Bia mộ một nhà bảy người Từ Khôn Thái.’
Cuối cùng cũng tìm được! Lý Cường thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiểu Trương: “Là cái này, đào thôi!”
Thế là hai người anh một cái xẻng tôi một cái xẻng băt đầu đào. Đào một hồi lâu sau cuối cùng cũng đào được đồ, vốn tưởng rằng sẽ là mấy cái quan tài, nhưng mà lại đào thẳng được cả xương cốt trắng. Nghĩ tới có thể năm đó nhất thời không chuẩn bị được bảy cái quan tài, liền dùng chiếu cuốn rồi chôn.
Lý Cường dồn tất cả xương tàn vào một chỗ, để cho Tiểu Trương tẩm xăng chuẩn bị đốt. Nhưng vào lúc này, một trận gió lạnh nổi lên, vốn đang trời yên mây tạnh bầu trời lại nổi mây nổi gió, xung quanh lập tức bụi đất bay đầy. Bốn phía vốn đang yên tĩnh không tiếng động đột nhiên xuất hiện nhiều bóng người, ánh mắt bọn họ đều đờ đẫn nhìn hai người. Tiểu Trương vốn nhát gan, lúc này đã bị dọa muốn té đái, cái bật lửa trong tay cực kỳ không tốt, mặc cho Tiểu Trương bật cỡ nào cũng không bật được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]