LăngTinh đi thật. DậnLiên ở trong sơn động một bước không rời chờ nàng ba ngày. Hắn đứng ngồi khôngyên muốn đi tìm nàng, nhưng lại sợ Lăng Tinh quay về không tìm thấy hắn, hắnbiết nội đan của Lăng Tinh ở chỗ hắn, nàng nhất định sẽ không đi xa, nàng nhấtđịnh vẫn còn ở đây, chỉ là mấy ngày trước hắn nóng giận nặng lời khiến nàngkhông dám trở về thôi. DậnLiên không phải kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh lại trong lòng hắn rõ hơn ai hết,ngày đêm bên nhau, hắn vẫn chưa hồ đồ đến mức ngay cả chân tình hay giả ý cũngkhông phân rõ. Lúc đó chỉ là hắn giận quá thôi. Tronggió tuyết bỗng nhiên truyền đến mùi máu tanh nồng đậm, mấy ngày nay cảm quancủa hắn linh mẫn hơn trước rất nhiều, vừa ngửi đã biết đó là máu Lăng Tinh… Tronglòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Hắn xông ra cửa động lần theo mùimáu. Dướichân Thương sơn, một nữ nhân áo đỏ treo trên cành cây khô, toàn thân nàng đầymáu, máu nhỏ tí tách xuống mặt đất bị tuyết hút vào, trong gió lạnh rít gào chỉcó nàng là không còn hơi thở. DậnLiên từ từ đi về phía dưới nàng, hắn ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn nàng, thếgiới bị ánh nắng chia cắt từ từ sụp đổ trong mắt hán, chỉ còn lại thân thể vỡvụn của Lăng Tinh, và đôi mắt còn chưa nhắm của nàng. “LăngTinh…” Tronggió lạnh kêu gào thê lương dưới chân Thương sơn, hắn dường như nghe thấy giọngnói của Lăng Tinh “Nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy huynh.” Đôi mắt chưa nhắm lúcnày từ từ khép lại. Hắn đãkịp nhìn nàng lần cuối. Hắn ômmặt khuỵu xuống, giữa những ngón tay che đi biểu hiện trên mặt, huyết lệ tràora, không rõ là đau đớn, là hối hay là hận. Không phải hắn thật lòng muốn đuổinàng đi, chỉ là… chỉ là hắn không ngờ rằng chia xa lúc đó lại là vĩnh biệt… Cótiếng bước chân sột soạt, hắn nhìn về truy binh của Sơn An vương phủ đang vâylấy hắn từ xa, máu đỏ trong mắt dấy lên sát ý không gì khống chế nổi. Haimươi năm sau. Huyếtkỳ lân một mình diệt Sơn An vương phủ, thiên hạ kinh hoàng. Trênđỉnh Thương sơn, Dận Liên lặng yên nhìn gió tuyết đầy trời, trong lòng trốngtrải đến mức gió lạnh cũng không thổi vào được. “Ngươilại đến rồi.” Tiếngchuông bạc dần lại gần cuối cùng dừng sau lưng hắn: “Cái hẹn hai mươi năm, ngươihứa hôm nay sẽ giao đồ cho ta, ta đến để lấy đi.” Thân hình nữ nhân trắng nhưmuốn hòa làm một thể với bầu trời thê lương, giọng nàng khàn khàn giống hệtngười trong lòng Dận Liên, nhưng trong giọng nàng lại không có chút cảm tình. DậnLiên cong môi. Tay phủ lên ngực, “Đại thù đã báo, ta có nội đan Kỳ lân cũng vôích, ngươi muốn lấy thì lấy đi.” BạchQuỷ lấy bút ra nhẹ điểm sau lưng Dận Liên, lúc nội đan Kỳ lân được lấy ra, DậnLiên bàng hoàng nói: “Nếu ngươi tới sớm một chút, lấy nó đi trước khi Lăng Tinhtìm được ta thì tốt biết mấy.” “Thứ tacần chẳng qua là hối hận ngươi đặt trên nội đan Kỳ lân thôi.” Bạch Quỷ im lặngmột hồi rồi lên tiếng: “Báo được thù có cảm thấy vui chút nào không?” “Không.” Hắn làmnhiều việc như vậy, liều cả đời để báo thù, quay đầu nhìn lại mới cảm thấy tấtcả những gì mình làm đều không bằng một nụ cười Lăng Tinh cho hắn khi còn sống.Hắn hối hận vì lúc xưa bản thân quá vô tình và ngu xuẩn. Đau và hận như vậy thìcó báo thù, có nhiều máu tươi hơn nữa cũng không cách nào tiêu trừ được. Thứ hắnmuốn chuộc, thứ hắn muốn bù đắp sớm đã bị năm tháng lạnh nhạt xóa nhòa, khôngthể nào tìm lại được nữa. Đầu bútrời lưng Dận Liên, nội đan Kỳ lân dính trên đầu bút bị kéo ra. Ánh mắt Dận Liêntrống rỗng, thân hình ngã thẳng xuống vách núi vạn trượng. Phiêu linh như giótuyết mãi không ngừng trên đỉnh Thương sơn. BạchQuỷ chụp lấy nội đan, nhìn về nơi trời đất hòa làm một ở phương xa, cất giọngthan: “Con quỷ thứ chín mươi bảy, vẫn còn ba con…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]