🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Haiz…báo cái ơn thôi mà cũng có thể làm hỏng. Thật là ngốc hết thuốc chữa.” Con mèomướp vàng bò trên vỉa hè của con phố ngửa mặt thở dài.
Con mèonày chính là A Miêu, lúc này cô đã bị Lục Chiêu Sài đuổi đi ba ngày rồi, cô vẫnluôn quanh quẩn trong con phố này, hi vọng trốn từ xa lặng lẽ xem xét Lục ChiêuSài, nhưng ba ngày qua Lục Chiêu Sài không xuống lầu một bước. A Miêu cảm nhậnđược một cách sâu sắc rằng con người quả nhiên là một chủng loại thần kỳ.
Cô ngápmột cái, buồn chán động đậy đôi tai, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Chiêu Sàicuối cùng cũng ra khỏi tòa nhà, hắn đang chống nạng, bước đi nặng nề. A Miêutoàn thân chấn động, lập tức nhảy nhót đi theo.
LụcChiêu Sài không đi xa, hắn ra khỏi khu phố đến một siêu thị gần nhất, không baolâu thì mua một bịch đồ lớn bước ra. A Miêu lập tức chạy đến quanh quẩn bênchân hắn, vốn muốn xem thử cái chân bị thương của hắn thế nào, nào ngờ LụcChiêu Sài thấy cô lại móc trong túi ra mấy con cá khô đưa đến bên miệng cô.
A Miêumở to mắt ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này trong mắt cô Lục Chiêu Sài vô cùng caoto, nhưng thần sắc lại rất dịu dàng, giống như lần đó hắn đẩy cái hộp cá tuyếtđến đút cho cô ăn: “Từ từ ăn.”
Vẫn làcâu này, mắt A Miêu nóng lên, đang chà chà trong lòng bàn tay hắn, đột nhiênthân hình Lục Chiêu Sài ngã xuống đất. A Miêu hoảng hốt tránh ra, bỗng thấy mộtngười đàn ông mặc jacket đen nhặt bóp tiền của Lục Chiêu Sài rơi dưới đất lênrồi co chân chạy mất. Chân Lục Chiêu Sài chưa lành, giãy dụa cả ngày vẫn chưabò lên được.
A Miêulập tức cảm thấy một ngọn lửa giận ngút trời bốc lên thiêu cháy lý trí mình.
Cúc hoato nhỉ! Dám cướp đồ của người đàn ông mà người hành tinh Mèo này đang bảo vệ!
Cô lậptức dùng bốn chân đuổi theo, tên trộm quẹo vào một ngã rẽ, chạy vào trong một conhẻm vắng vẻ, A Miêu xoay một cái lập tức biến thành hình người, cô xông lênphía trước phi thân đá vào lưng tên trộm. Tên trộm lập tức mất trọng tâm bổnhào tới, A Miêu “meo” một tiếng xông lên tóm hai chân tên trộm, rồi giơ chânđạp mạnh vào giữa đũng quần hắn.
Têntrộm trắng mắt hự một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.
A Miêucòn chưa hả giận, lại mạnh mẽ đạp thêm hai cái nữa.
Khi LụcSài Chiêu vừa què vừa thọt đuổi tới thì thấy một cảnh khiến cho tất cả đàn ôngphải kinh hoàng khiếp vía, hắn há miệng không nói nên lời. A Miêu phát giác saulưng có người, quay đầu lại nhìn thấy Lục Chiêu Sài, trong lòng hốt hoảng, lậptức thả chân tên trộm ôm mặt chạy.
“Đứnglại!” Lục Chiêu Sài hét lớn, “Quay lại đây cho tôi!”
A Miêuthật thà dừng bước.
LụcChiêu Sài cũng mặc kệ cái ví bị trộm, bước tới chộp lấy A Miêu hỏi: “Chẳng phảikêu cô về bệnh viện rồi sao!”
A Miêuchỉ nhìn xuống đất không dám trả lời. Lục Chiêu Sài nổi nóng: “Bệnh viện khốnkiếp nào mà thả cô đi lại bên ngoài một mình vậy!” Nói xong hắn tự chửi mắngmình một hồi, mấy ngày trước chẳng phải tên khốn kiếp hắn đã đuổi cô ấy mộtthân một mình ra đi để cô ấy lang thang ở ngoài đó sao…
“A Miêumuốn ở bên cạnh Chiêu tài đại nhân.” Cô uất ức nói, “A Miêu được việc lắm, AMiêu xinh đẹp lại còn tốt tính nữa, biết trông nhà biết quét dọn, có thể đánhtrộm bắt chuột, Chiêu tài đại nhân ghét A Miêu chỗ nào vậy?”
Lời nàykhiến Lục Chiêu Sài hoàn toàn á khẩu, hắn im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Tại saokhông muốn về bệnh viện?”
A Miêurất khó hiêu, Chiêu tài đại nhân đối với việc đưa cô về bệnh viện hình như làvô cùng cố chấp, để đánh tan sự cố chấp của hắn, A Miêu nói: “Ở đó có ngườingược đãi tôi, A Miêu sẽ chết ở đó thôi.”
LụcChiêu Sài nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Người của bệnh viện ngược đãi cô?”
“Ừ.”
Thầnsắc trong mắt hắn từ phẫn nộ đến trầm lắng, cuối cùng hắn im lặng xoa đầu AMiêu, giọng mang chút dịu dàng thương xót khó phát giác: “Nếu vậy thì cô…”
“Vậyanh giữ tôi lại sao!” A Miêu giành nói tiếp.
“Không…Tôi chỉ muốn nói nếu vậy thì cô đổi bệnh viện khác đi.”
Lời hắnnói ra thì đã muộn, A Miêu đã nắm lấy tay hắn, mở to đôi mắt tràn đầy kỳ vọngnhìn hắn: “Chiêu tài đại nhân quả nhiên là một đại nhân vừa lương thiện vừa dịudàng!” Khóe miệng Lục Chiêu Sài giật giật, á khẩu toát mồ hôi, A Miêu cười hihi nói, “Chúng ta cùng về nhà nào!”
LụcChiêu Sài bất động, A Miêu kỳ quái nhìn hắn: “Chiêu tài đại nhân?”
Lời cựtuyệt đảo trong cổ họng một vòng, nhìn đôi mắt vàng kim sáng rực của A Miêu,Lục Chiêu Sài thất vọng thở dài: “Không có gì… Tôi chỉ đang nghĩ xem về nhà ăngì đây.”
“Khôngcần lo lắng, A Miêu sẽ nấu cơm cho anh ăn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.