Lúc hắntỉnh lại là đang ở bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng. Đầu giường có y tá đangthay nước truyền dịch cho hắn, thấy hắn mở mắt, y tá bèn nói: “Cuối cùng anhcũng tỉnh rồi.”
“Tôi…”Giọng hắn rất khàn, “sao rồi?”
“Tainạn xe, đã nằm viện hai ngày rồi, anh không nhớ gì hết sao? Lúc xe cấp cứu đếnthì anh đang nằm bên ngoài xe, chiếc xe đã bốc cháy rồi, chân anh thì bị gãyhoàn toàn mà lúc đó vẫn còn kiên cường bò ra khỏi xe được. Thật không dễ gì.”
Vậysao… thì ra hắn kiên cường đến vậy.
Nhưngtại sao chỉ cần hắn vừa nhớ lại cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn thì trong đầutoàn tiếng mèo kêu vậy.
Lúc ytá rời đi, Lục Chiêu Sài yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, hắn nghĩ ông chủ kiêm bếptrưởng là hắn đây biến mất tăm hai ngày chắc nhà hàng loạn cả lên rồi, bây giờphải nhanh chóng liên hệ với các Giám đốc mới được, nhưng hắn không nhớ số củahọ, di động lại không có đây…
“Anhtỉnh rồi sao?” Đột nhiên một giọng nói như trẻ con vang lên bên tai hắn, hắn mởmắt thì thấy một cô gái ăn mặc như y tá đứng bên giường bệnh của mình, độ tuổiáng chừng không quá mười sáu, nón trên đầu cô y tá đội lệch, một đôi mắt vàngkim nhìn chằm chằm vào hắn, “Sức khỏe đã đỡ chưa? Còn có chỗ nào không khỏe không,tôi đến đây để hầu hạ anh. Anh cần phục vụ thế nào tôi đều có thể cung cấp!”
LụcChiêu Sài im lặng hồi lâu rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Khoa thần kinh ra cửa quẹophải.”
Cô gáinhìn hắn một hồi rồi vỗ tay nói: “A! Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271894/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.