ThanhTrụy một mình ở trong tiểu viện mấy ngày. Những ngày gần đây nàng đều nửa tỉnhnửa mê, trong mơ toàn là những hình ảnh của quá khứ, nàng sẽ mơ thấy DiệpKhuynh An lúc nhỏ nắm tay nàng, nhẹ nhàng gọi, “Thanh Trụy, Thanh Trụy, ta thậtthích người lắm.” Hoặc sẽ mơ thấy kiếp trước nàng cùng Diệp Khuynh An cùng nhaulên đỉnh núi ngắm hoa tuyết bay, thề nguyền bên nhau trọn kiếp.
Nhưngnhiều nhất vẫn là mơ thấy cảnh tượng nàng chính tay đâm kiếm vào người hắn, mắthắn tràn ngập đau đớn, vừa bi thương vừa phẫn nộ nói: “Thanh Trụy! Là cô khôngchịu tin ta.”
Nửa đêmmộng tỉnh luôn khiến nàng mồ hôi lạnh đầy đầu.
Khôngbiết đã hoảng hốt như vậy bao nhiêu đêm, có một ngày tinh thần nàng bỗng nhiêntốt hơn một chút, có thể xuống giường đi lại, còn lấy bình rượu Quế hoa dướigốc quế ra. Mấy ngày nay hoa quế trên cây đã nở rồi, nàng ngửi thấy cũng vui,nhẹ giọng nói: “Khuynh An, hái ít hoa quế xuống đi, năm nay chúng ta lại ủ mộtít rượu…”
Lời vừathốt ra mới giật mình, tiểu viện trên núi này đã không còn xuất hiện hình bóngcủa Diệp Khuynh An nữa. Nàng thở dài rồi lại cười: “Thôi vậy, tự mình hái choxong. Dù sao cũng là lần cuối.”
Nàngcòn chưa kịp dời ghế thì chuông bạc treo trong tiểu viện lại ngân lên.
ThanhTrụy nhíu mày quay người, tám vị đạo sĩ áo xanh không biết đi vào trong sân từlúc nào, tóc họ đều bạc phơ, tiên khí dày đặc trên người mỗi người áp chế đibuồn bực của Thanh Trụy, nàng hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Tám vị đạo hữu, trămnăm không gặp rồi, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271879/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.