Sángsớm, khu rừng ngoại thành phủ một lớp sương mỏng, Kính Ninh xoa xoa mi tâm rồingồi dậy. Đống lửa không biết đã tắt lụi từ lúc nào, hắn nhìn Mạt Họa đang ngủngon lành bên cạnh rồi nhẹ giọng gọi: “Dậy đi.”
Mạt Họache miệng thỏ thẻ: “Sư phụ.” Giọng nói của nàng mềm mại giống như muốn khiếnngười nghe nhập ma.
KínhNinh mặt không biến sắc chỉnh trang y phục, Mạt Họa nằm trên đất nhìn hắn mộtlúc, thấy hắn không có ý kéo mình dậy, nàng bất mãn đứng lên: “Sư phụ chẳngthương yêu đệ tử chút nào.” Nàng đảo mắt cười khéo léo: “Sư phụ, tóc sư phụdính vào y phục rồi, để Mạt Họa sửa lại cho người.”
KínhNinh sửa tay áo, chờ Mạt Họa đến gần hắn, đôi tay trắng mịn còn chưa chạm đếnvạt áo thì Kính Ninh hỏi: “Mạt Họa đâu rồi?” Ánh mắt hắn không đặt trên ngườinàng, hỏi nhẹ nhàng giống như đang hỏi thời tiết thế nào.
Mạt Họanghe xong toàn thân run rẩy, cố nặn ra một nụ cười, trong đáy mắt nàng dần dầnlóe lên mấy tia sáng xanh: “Sư phụ đang nói gì vậy, Hồ yêu ở đâu đến … Á!” Nàngkêu thảm một tiếng, toàn thân vô lực ngã ra đất, nàng quay đầu lại nhìn thấyđuôi của mình bị một thanh kiếm không biết từ đâu ra chém đứt.
Thanhkiếm trong suốt, linh khí bao quanh, rõ ràng là một thanh kiếm trấn ma hiếm có.Đòn bất ngờ này khiến Mạt Họa đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, nhất thời lộ nguyênhình, nàng chính là Tam vĩ hồ yêu Kính Ninh đang truy bắt!
KínhNinh huơ tay, thanh kiếm liền biến mất như một làn sương trong không khí.
Hồ yêubị chặt đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271854/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.