Mạt Họayêu lực thấp kém, chưa từng rời khỏi bức họa quá ba canh giờ, lần này vì muốntheo Kính Ninh tu hành cho tốt, quyết tâm để chân thân lại Liễu phủ, nhưng aingờ nàng miễn cưỡng gượng được một ngày thì mệt mỏi muốn ngã, bước chân bắt đầuloạng choạng xiêu vẹo.
KínhNinh thấy vậy khẽ nhíu mắt: “Ta vốn tưởng yêu quái tư chất kém nhất trên thếgian này không ai qua được ngươi, không ngờ ngươi còn tệ hơn vi sư tưởng tượngnhiều…”
Lời hắnchưa dứt thì Mạt Họa toàn thân mềm nhũn, “phịch” một tiếng ngồi xuống như đốngbùn, nàng bắt đầu uất ức khóc: “Sư phụ chê bai con.”
“Khôngsai, chê bai ngươi đó.”
KínhNinh đáp thẳng như vậy lại khiến cho nước mắt trên mặt Mạt Họa không biết nêntiếp tục nhỏ xuống hay chảy ngược vào trong. Nàng suy nghĩ một hồi rồi quyếtđịnh khóc thê lương hơn: “Con vốn tưởng Kính Ninh sư phụ là một đạo sĩ lươngthiện, không ngờ, không ngờ… huhu, Mạt Họa thật tìm nhầm lương duyên, phó thácnhầm người, đời này coi như hết rồi, huhu…”
KínhNinh nghiêng mắt nhìn nàng: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Mạt Họalắc đầu, chỉ lo khóc thê lương.
KínhNinh im lặng một hồi rồi lấy trong ngực ra một bình gốm Thanh hoa. Vừa mở nútmàu đỏ thì một mùi hương thơm nhẹ bay ra, Kính Ninh nhẹ giọng nói: “Đây là đandược chế tạo từ Huyết hồng liên ở Thiên Sơn, có thể giúp ngươi ngưng tụ tu vimười năm trong ba ngày, trong 50 năm tu hành nhanh gấp 10 lần bình thường. Coinhư vi sư tặng ngươi làm…” Hắn chưa nói hết thì một bàn tay trắng mịn lập tứcgiật lấy cái bình trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271851/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.