A Khái yếu ớt mở hi hí mắt mình ra nhìn một lượt rồi lại nhắm. Miệng gượng gạo cố nở một nụ cười từ tốn nói nhỏ:
"Chắc hẳn tôi đã làm phiền cô nương và A Tú nhiều quá rồi."
Vẫn gương mặt nam tính điển trai và nụ cười có thể làm người khác chết vì say mê như ngày trước nhưng hôm nay có phần nhợt nhạt vì bệnh nặng. A Khái dù mệt mỏi, mắt vẫn nhằm tít không mở lên nổi nhưng vẫn cố gắng gượng ngồi dậy định lòm còm đi ra ngoài thì bị Liễu Thanh ngăn cản lại và nghiêm nghị nói:
"A Khái công tử, anh còn bệnh nặng trong người với lại bị suy nhược do làm việc quá độ nên hiện tại không thể ra ngoài được đâu. Với lại đây là Mộng Giới không phải chốn Nhân gian, công tử đi ra khỏi cỗ xe ngựa này lại bị âm khí và hàn khí xâm nhập là hồn bạt đều tiêu tán đấy."
Liễu Thanh biết mình hơi nghiêm túc quá nên nhẹ giọng, vừa nói cô vừa nhìn A Khái với ánh mắt chất chứa bên trong rất nhiều ý niệm:
"Ở trong này đi, tôi đã bố trí lò sưởi Ánh Nguyệt để xua tan độc khí cho công tử rồi. Và cả thuốc Tịnh Hồn để cơ thể và hồn phách của công tử từ từ thích nghi dần với Mộng Giới này nữa."
Nghe thế A Khái mới chịu thôi ngồi dậy mà nằm lại rồi thiếp đi.
A Tú thấy anh rể họ của mình tỉnh lại mà vui mừng khôn xiết định vội leo vào cỗ xe ôm lấy anh ta một cái thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-bi-truyen/3373464/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.