Chương trước
Chương sau
A Khái yếu ớt mở hi hí mắt mình ra nhìn một lượt rồi lại nhắm. Miệng gượng gạo cố nở một nụ cười từ tốn nói nhỏ:

"Chắc hẳn tôi đã làm phiền cô nương và A Tú nhiều quá rồi."

Vẫn gương mặt nam tính điển trai và nụ cười có thể làm người khác chết vì say mê như ngày trước nhưng hôm nay có phần nhợt nhạt vì bệnh nặng. A Khái dù mệt mỏi, mắt vẫn nhằm tít không mở lên nổi nhưng vẫn cố gắng gượng ngồi dậy định lòm còm đi ra ngoài thì bị Liễu Thanh ngăn cản lại và nghiêm nghị nói:

"A Khái công tử, anh còn bệnh nặng trong người với lại bị suy nhược do làm việc quá độ nên hiện tại không thể ra ngoài được đâu. Với lại đây là Mộng Giới không phải chốn Nhân gian, công tử đi ra khỏi cỗ xe ngựa này lại bị âm khí và hàn khí xâm nhập là hồn bạt đều tiêu tán đấy."

Liễu Thanh biết mình hơi nghiêm túc quá nên nhẹ giọng, vừa nói cô vừa nhìn A Khái với ánh mắt chất chứa bên trong rất nhiều ý niệm:

"Ở trong này đi, tôi đã bố trí lò sưởi Ánh Nguyệt để xua tan độc khí cho công tử rồi. Và cả thuốc Tịnh Hồn để cơ thể và hồn phách của công tử từ từ thích nghi dần với Mộng Giới này nữa."

Nghe thế A Khái mới chịu thôi ngồi dậy mà nằm lại rồi thiếp đi.

A Tú thấy anh rể họ của mình tỉnh lại mà vui mừng khôn xiết định vội leo vào cỗ xe ôm lấy anh ta một cái thăm hỏi thì nhớ sựt lại mình đang đứng đợi Ái Mộc đánh phạt mà chỉ còn biết nhẫn nại đứng đó chịu trận đợi cậu ta ra tay.

Giờ không biết nên làm gì cho phải nên thố tiên đành nhắm mắt lại nhẫn tâm đánh phạt một cú thật mạnh vào ngực A Tú và nói với giọng rung rung rằng:

"Sau này đừng như vậy nữa. Tôi không muốn phải đánh phạt anh như vầy đâu."

Thố tiên nhăng mặt lại, tay cũng đỏ ửng và sưng tấy lên vì cú đánh phạt này, miệng nói hơi mếu:

"Vì đánh anh tay tôi rất đau."

Thấy thố tiên đau đớn khi đánh mình mặc dù bản thân không có chút gì gọi là đau cả, nhưng A Tú bỗng nhiên thí lòng mình nhói lên một cái cực thốn đến mức bản thân bất giác đi nhanh đến cầm lấy cái bàn tay vừa đánh phạt vào ngực mình đang đỏ sưng mà ân cần thăm hỏi đôi câu rồi thổi thổi cho bớt Ái Mộc đau.

Thố tiên giờ chỉ còn biết đi im lặng nhìn chằm chằm theo từng động tác tên lực điền đang hà hơi thổi thổi vào tay mình mà đầu óc như ngừng hoạt động đến khi Liễu Thanh gọi dụt tới như cắt ngang những cử chỉ kì hoặc của hai người:

"Tiểu thố giờ sắp tới giờ thiên đỉnh cao nhất rồi. Cậu giúp tôi bày một bàn để thi triển thuật phong ấn. Được chứ."

Như nghe được mệnh lệnh tối cao thố tiên như một con rối ngoan ngoãn với chủ nhân mà quay lại "Dạ" một tiếng rồi lách qua người A Tú cao to gần hai thước đang đứng chắn trước mặt mình mà đi ngoài cỗ xe.

Ái Mộc vẫn móc từ vạt áo trước ngực mình ra chiếc túi nâu cũ nhỏ lúc trước miệng vẫn như cũ lẫm bẩm gì đó rồi cũng từ trong túi lấy ra một số thứ nho nhỏ vàng lấp lánh giống như bụi cũng đôi phần giống cát mịn mà rãi nhẹ xuống mặt đất. Thật kì diệu lớp bụi óng ánh đó lại ngưng tụ lại hóa thành một chiếc bàn to phủ bên trên là một tấm khăn trải bàn trắng tinh tuyệt đẹp, chưa dừng ở đó thố tiên còn hóa bụi tiên ra những thứ khác đẹp mắt hơn được đặt để vô cùng ngay ngắn và được sắp xếp theo một nguyên tắc riêng trên chiếc bàn to kia mà chỉ có người biết rành rỗi về phép thuật như thố dược tiên Ái Mộc hay vu nữ trưởng Liễu Thanh mới biết được.

Thắc mắc về sức mạnh của chiếc túi nhỏ đó nên A Tú bèn hỏi Ái Mộc về nó:

"Chiếc túi nhỏ này của cậu thật lợi hại, đựng được nhiều thứ khác nhau. Không biết nói là gì nhỉ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.