"Nè! Hai người thật sự không giúp ta sao?"
Quả Quả mồ hôi đổ đầy trên trán như dùng nước rửa mặt, một tay nàng chấm chấm lau mồ hôi đi, một tay thì cắp trên vai, hai chân khó khăn bước từng bước, nặng nề trên sa mạc, hai mắt híp lại nhìn theo bóng lưng Vô Tâm và Tiêu Sắt đang tự tại bước đi, miệng không ngừng than thở, trách móc.
"Ta là nữ nhân yếu đuối đó nga."
"Nữ nhân??? Yếu đuối??? Có nữ nhân yếu đuối nào như cô không?" Vô Tâm và Tiêu Sắt lập tức quay phắt lại, nhìn Quả Quả đầy sửng sốt.
"Yếu đuối đến mức chỉ có thể kéo con Trường Cước Độc Giải nặng gần 200 cân đi một đoạn dài trên sa mạc như vậy sao???" Tiêu Sắt nhịn không được, liền bước nhanh về phía Quả Quả vừa đi vừa chỉ tay về phía sau lưng nàng, bài xích từng lời nói của nàng. "Đã vậy lại còn mang theo vài khúc gỗ khô nhặt trên suốt đường đi, đến cả xương rồng cô cũng không tha."
Chỉ thấy Quả Quả đang cắp trên vai một cái chân của Trường Cước Độc Giải, khó nhọc lôi cả một con cua nhện quá khỗ ở sau lưng, kéo nó lê dài trên mặt cát vàng, trên khớp chân của nó Quả Quả còn chất thêm nhiều khúc gỗ, cùng ba bốn cây xương rồng nàng gặp trên đường. Lại nói đến lúc đó, khi nàng gặp được mấy cây xương rồng gai góc thô kệch xấu xí, mọc hoang trên sa mạc khô nóng mà lại vui mừng nhảy tưng tưng hô hào như đào được cả núi vàng. Tiêu Sắt nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-qua-chi-dong-nhan-thieu-nien-ca-hanh/2114028/chuong-22-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.