Trong khi Quả Quả bịn rịn chia tay với mọi người, Lam Cổ chủ nghiêm túc gọi Vô Tâm đi đến một khoảng, cách mọi người xa xa, để tiện nói chuyện.
"Chuyện gì?" Vô Tâm hỏi.
"Chuyện tối hôm đó, Quả Quả đã kể cho các người nghe rồi, đúng chứ?" Lam Cổ chủ mắt lam biên biếc nhẹ hạ xuống hỏi.
Vô Tâm gật đầu.
"Nhưng còn một chuyện chắc chắn nàng không thể phát giác ra." Lam Cổ chủ tiếp lời.
"Chuyện gì?" Vô Tâm nóng lòng hỏi ngay tức khắc.
"Tối đó trong lúc hôn lên trán nàng, ta đã thả cổ lên người nàng." Lam Cổ chủ trầm ổn nói, sắc mặt không hề lộ tà ý.
Nhưng Vô Tâm vẫn không thể không tức giận mà xù lông lên, gắt một tiếng, "Ngươi?"
Lam Cổ chủ vội cất lời trấn an hắn, mắt hướng về Quả Quả vẫn mang một cổ nhu tình mênh mông, "Ta không bao giờ tổn hại nàng. Ngươi yên lặng nghe ta nói trước đã."
"Ngươi nói. Nói cho thuyết phục. Nếu không Sùng Lãm lại phải làm Cổ chủ Cổ Hoạt Thành." Vô Tâm vẫn chưa hạ nhiệt, âm thanh gằn xuống như muốn dằn lại cơn giận này.
"Ngươi đã từng nghe về sự tích một loài côn trùng tên là Đồng Liên Tương Can?" Lam Cổ chủ ánh mắt nhìn về Vô Tâm dò hỏi.
"Đồng Liên Tương Can?" Vô Tâm ngỡ ngàng, ánh mắt hiếu kỳ.
Lam Cổ chủ hai tay chắp sau, nghiêng người sang một hướng, kể lại sự tích về Đồng Liên Tương Can cho Vô Tâm nghe.
"Chuyện xưa kể rằng, ở một thôn nhỏ có một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-qua-chi-dong-nhan-thieu-nien-ca-hanh/2114013/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.