"Tôi nghĩ, nếu như có thể về nhà thì tốt quá! Dù sau khi về có phải làm việc mệt mỏi, đào quặng, đạo than đá, làm cu li ngoài đường sắt tôi cũng không sợ, dù đau khổ vất vả thế nào tôi cũng chịu đựng được, nếu không có chỗ nào để ở, chỉ cần cho tôi một góc hiên nào đó ngả ra đất nghỉ ngơi cũng được rồi, tôi chỉ sợ..."
Vừa nói cô vừa nghẹn ngào, nước mắt cũng tuôn rơi.
"Tôi chỉ sợ đột nhiên bọn họ bị ốm, tôi không thể ở bên chắm sóc bọn họ được, đây là điều mà một người làm con khó chịu đựng nhất, cũng là chuyện vô cùng chua xót."
Chu Gia Trân nức nở.
Cô không muốn cắm rễ ở thôn Hà Tử này, cho dù nơi đây phong cảnh rất đẹp, bạn bè rất nhiệt tình, đội trưởng rất nghiêm túc, nhưng nơi này không có cha mẹ cô... Cho nên đây không phải nhà.
Cô không bao giờ muốn lập gia đình cắm rễ ở nơi này.
Trước đây cô nhiệt tình hào hứng xin xuống nông thôn, chưa bao giờ Chu Gia Trân nghĩ tới chuyện về nhà lại là vấn đề khó khăn đến vậy.
Giữa phố xá đông vui ồn ào, cô nhớ nhà lệ rơi đầy mặt.
Thi thoảng có một hai người qua đường ngừng chân lại, nhìn cô với vẻ mặt thương hại, trong nhánh mắt của cô bọn họ nhận ra được sự đau khổ vô cùng, bọn họ khẽ lộ ra sự an ủi, cổ vũ, sau đó lại tiếp tục lướt qua.
Trên đời này làm gì có ai chưa từng đau khổ chưa từng rơi nước mắt? Chỉ có những người nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phu-my-nhung-nam-70/4239069/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.