Lúc Bách Lý Giai Ninh tỉnh dậy, thấy mình đang nằm quay lưng về phía Hán Đông Khuê, eo nhỏ được một cánh tay ôm lấy, lồng ngực của anh dán chặt lấy lưng cô.
Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại để ở đầu giường, bây giờ là 7 giờ tối, hai người bọn họ đã ngủ một mạch 4 tiếng đồng hồ, bụng cô đã bắt đầu có chút đói. Hán Đông Khuê bệnh còn chưa khỏi hẳn, cộng thêm một hồi vất vả cày cấy, lúc này vẫn còn đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình rồi lặng lẽ đứng dậy rời giường. Thấy váy ngủ rơi dưới đất đã bị vày vò không còn nhìn ra hình thù gì nữa, cô đành mở tủ quần áo mặc tạm một chiếc áo sơ mi của anh, sau đó nhón chân ra ngoài phòng khách.
…
Hán Đông Khuê tỉnh dậy, thấy giường lớn đã trống trơn. Đưa tay sờ qua chỗ bên cạnh, vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ người rời đi chưa được bao lâu. Drap giường nhăn nhúm thành một mảng lớn, trên bề mặt dính đầy chất lỏng ái muội khiến người ta phải đỏ mặt.
Anh vén chăn lên, xỏ chân vào dép rồi bước ra khỏi phòng ngủ đi tìm cô. Cả căn nhà rộng lớn không một bóng người, yên tĩnh đến lạ thường.
Hán Đông Khuê đứng dựa vào cửa sổ sát đất, nhắm mắt thở dài, bóng lưng mang theo vẻ cô đơn lẫn chút thê lương.
Cô rút cục lại rời đi…
Trên tay anh không biết lúc nào đã có một điếu thuốc lá, anh với tay lấy bật lửa trên bệ bếp rồi châm lửa.
“Tạch” một tiếng, ngọn lửa bốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phu-my-di-xem-mat-gap-phai-phu-nhi-dai-dinh-nguoi/439617/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.