Chương trước
Chương sau
Cuối năm gần Tết, báo cáo về các hạng mục khai xuân đều đã được thông qua, Phòng Quảng cáo hầu như không có nhiều việc phải làm. Hôm nay lại là một ngày nhàn hạ, Bách Lý Giai Ninh rảnh tay nhắn tin quấy rầy Hán Đông Khuê: [Này anh đẹp trai, hoa của em đâu?]
Trái với thường lệ, Hán Đông Khuê không trả lời tin nhắn của cô.
Bách Lý Giai Ninh lại nhắn tiếp một tin: [Định bùng hả?]
Nửa ngày trôi qua, Hán Đông Khuê vẫn không đoái hoài đến cô. Cho đến tận lúc tan làm, Hán Đông Khuê vẫn không có động tĩnh gì, cô còn chẳng biết anh đã đọc tin nhắn hay chưa.
Sau một chuỗi ngày dài bận rộn, Phòng Quảng cáo rủ nhau đi ăn đồ nướng sau đó đi hát karaoke để xả stress. Bách Lý Giai Ninh đang buồn bực vì bị Hán Đông Khuê cho leo cây, lại không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến mọi người, liền bịa ra lí do đã có hẹn trước để từ chối. Giám đốc Điền có tuổi rồi, rõ ràng là không thích đến những nơi đông đúc xô bồ như vậy, tất nhiên lại càng cự tuyệt. Thấy lãnh đạo không một ai đi cùng, bọn họ định giải tán, Bách Lý Giai Ninh đành nói mọi người cứ ăn uống vui chơi thoải mái, cô sẽ thanh toán toàn bộ hoá đơn.
Nhân viên phòng Quảng cáo nghe vậy thì hò reo sung sướng, có sếp vung tiền tất nhiên phải ăn chơi tới bến rồi.
Đợi mọi người đi hết, Bách Lý Giai Ninh cố ý nán lại gọi điện cho Hán Đông Khuê nhưng anh không nghe máy, cô chán nản định bắt taxi về nhà, Ngôn Tử Kỳ vừa khéo lại gọi điện đến.
Cô bắt máy, giọng người đàn ông đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên: “Giai Ninh, tối nay em có rảnh không? Có thể mời em đi ăn được chứ?”
Sau một hồi do dự, Bách Lý Giai Ninh quyết định đồng ý, đồng thời cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với Ngôn Tử Kỳ một lần.
15 phút sau, Ngôn Tử Kỳ đã có mặt dưới toà nhà trụ sở Aurora, Bách Lý Giai Ninh mở cửa ngồi vào trong xe, được anh đưa đến dùng bữa tại một nhà hàng món Ý xa xỉ. Ngôn Tử Kỳ là khách VIP ở đây, hai người vừa mới tới nơi đã được nhân viên dẫn vào phòng riêng có view nhìn thẳng xuống dòng sông cực kì thơ mộng.
Bách Lý Giai Ninh lật vài trang thực đơn, thấy trung bình mỗi món ở đây có giá từ 1200 tệ, cô bắt đầu cảm thấy hơi ái ngại. Nếu cả bữa ăn tầm 1000 tệ đổ xuống thì cô còn có thể không cần suy nghĩ để cho Ngôn Tử Kỳ mời, nhưng với giá tiền từng món như thế, tổng cộng bữa ăn này ít nhất cũng phải nửa vạn đổ lên.
Không phải là cô lo Ngôn Tử Kỳ không có tiền, ngược lại anh rất nhiều tiền là đằng khác, cũng không phải là cô không đủ khả năng chia đôi hoá đơn, nhưng chắc chắn Ngôn Tử Kỳ sẽ giành phần thanh toán về mình. Cô là người sòng phẳng, rất ngại tiêu tiền của người lạ, nhất là người có ý theo đuổi cô nhưng cô không đáp lại, kiểu gì cô cũng sẽ lịch sự mời một bữa khác. Cứ hẹn qua hẹn lại như thế dễ tạo thành tiền lệ, có lần này kiểu gì cũng sẽ có lần khác, vô tình sẽ làm cho đối phương nảy sinh hi vọng. Mà cô thì lại không muốn cho người khác giới cơ hội một khi cô đã có bạn trai.
Sau khi đắn đo cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Bách Lý Giai Ninh chỉ chọn một phần Carpaccio, món khai vị truyền thống của Ý có xuất xứ từ thiên đường du lịch Venice, được làm từ cá thái lát mỏng.
“Em ăn ít thế thôi hả?” Hán Đông Khuê ngạc nhiên hỏi.
Bách Lý Giai Ninh uống một ngụm nước lọc, cười nói: “Đợt này tôi đang giảm cân.”
“Tôi thấy phụ nữ các em rất liều mạng, từ chuyện nhịn ăn giảm cân cho đến phẫu thuật thẩm mỹ. Nhất là mấy cô ca sĩ diễn viên bây giờ, gầy trơ cả xương, thậm chí có người còn cắt xương sườn để có vòng eo con kiến.” Ngôn Tử Kỳ chỉ thuận miệng cảm khái mấy câu vậy thôi chứ không suy nghĩ nhiều, cũng không ép cô chọn thêm món, anh gọi xong phần của mình liền đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Đợi nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi rồi, Ngôn Tử Kỳ mới cười hỏi: “Nghe nói em vừa mới hợp tác với nhiếp ảnh gia Vương Nghê?”

“Sao anh biết?”
“Vương Nghê là bạn gái của Cố Quân Lãng, anh em chí cốt của tôi.”
Ồ, thì ra người đàn ông cô gặp trong bệnh viện sản phụ khoa hôm trước tên là Cố Quân Lãng…
Bách Lý Giai Ninh gật đầu mỉm cười. “Thành phố Bắc Thần hoá ra lại nhỏ như vậy.” Cô nghĩ ngợi mấy giây rồi nói tiếp. “Tôi đã nghe Vương Nghê kể qua về chuyện cũ của cô ấy rồi, anh là bạn thân của Cố Quân Lãng, có biết giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì không? Tôi chỉ quan tâm đến cô ấy thôi chứ cũng không có ý tò mò, nếu anh không muốn trả lời thì cũng chẳng sao cả.”
“Thực ra tôi cũng không biết nhiều lắm, tuy là bạn thân nhưng chuyện riêng tư cậu ta giấu rất kĩ. Tôi chỉ biết vợ cũ của Quân Lãng là một thiên kim tiểu thư mà cậu ấy bị bố mẹ ép cưới, chứ cậu ấy không hề yêu cô ta. Từ đầu đến cuối, người phụ nữ cậu ta yêu chỉ có Vương Nghê, nhưng có lẽ là do thân phận cách biệt, cộng với mối quan hệ lúc đó của hai người có chút nhạy cảm, nên bọn họ đã xa nhau 10 năm trời, đến tận gần đây mới tái hợp.”
“Ừm, chuyện của hai người bọn họ, nên để bọn họ tự giải quyết.”
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, Ngôn Tử Kỳ nói chuyện phiếm với cô. Anh làm về lĩnh vực bất động sản và xây dựng nên đã từng đi đến rất nhiều đất nước từ Á sang Âu để có được những trải nghiệm thực tế tốt nhất, chính vì vậy anh có hiểu biết sâu rộng về văn hoá và con người khắp nơi trên thế giới. Cách kể chuyện của anh vừa hài hước vừa duyên dáng, căn bản là không để một giây phút nào được phép trôi qua trong sự buồn tẻ. Có một khoảnh khắc nào đó, Bách Lý Giai Ninh còn cảm thấy nếu cô gặp Ngôn Tử Kỳ trước Hán Đông Khuê thì cô nhất định sẽ thích Ngôn Tử Kỳ.
Nhưng đó chỉ là nếu như, bởi vì trong lòng cô chỉ có duy nhất Hán Đông Khuê. Thế mà người đàn ông đáng giận này lại dám bơ cô cả một ngày trời!
Hai người nói thêm vài câu thì nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, đồ ăn rất nhanh đã được bày lên bàn, món nào cũng được trang trí cực kì tinh xảo, đúng là tiền đi đôi với chất lượng. Cô gọi món khai vị nên ăn một tí đã hết, Ngôn Tử Kỳ vừa ăn vừa nói chuyện với cô.
Trong lúc anh ăn món tráng miệng, Bách Lý Giai Ninh tranh thủ lấy điện thoại ra xem, thấy có vài cuộc gọi nhỡ của Tô Tuyết cách đây mấy phút.
Cô gọi lại cho Tô Tuyết, cô bé ngay lập tức bắt máy, nói thẳng vào chuyện chính. “Chị Ninh, trên đường đến KTV để hát karaoke, A Minh gặp tai nạn xe hơi, giờ tất cả mọi người đang ở trong bệnh viện.”
Giọng nói của Tô Tuyết rất lo lắng, Bách Lý Giai Ninh thậm chí còn nghe thấy tiếng cô ấy khóc thút thít.
Bách Lý Giai Ninh bị tiếng khóc của Tô Tuyết làm cho sợ, vội vàng hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không? Trong đoàn có ai bị làm sao nữa không?”
“Không ạ, chỉ có A Minh bị thôi. Anh ấy đang trong phòng cấp cứu, chưa biết tình hình thế nào. Nhưng mà ban nãy anh ấy chảy nhiều máu lắm, em sợ là…”
Chảy nhiều máu? Phải cấp cứu? Vậy là nghiêm trọng rồi!
“Đang nằm bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Trung ương Bắc Thần ạ.”
“Được rồi, em cứ đợi ở đó, chị đến ngay đây.”
“Tử Kỳ, thật xin lỗi. Đồng nghiệp của tôi gặp tai nạn giao thông, bây giờ tôi phải vào bệnh viện gấp.” Sau khi cúp máy, Bách Lý Giai Ninh nói xin lỗi vì phải rời đi trước. Không nghĩ tới Ngôn Tử Kỳ cũng đứng lên theo, hỏi cô muốn đến bệnh viện nào, anh sẽ đưa cô đi.
“Chắc là không tiện đường với anh, không cần đâu.” Bách Lý Giai Ninh mỉm cười từ chối.
“Không sao, cứ để tôi đưa em đi. Sắp Tết đến nơi rồi, lượng người đổ ra đường mua sắm rất đông, giao thông thường xuyên ùn tắc, giờ này khó bắt taxi lắm.”
Bách Lý Giai Ninh thấy anh nói có lí nên lập tức đồng ý. Để tránh mất thì giờ, Ngôn Tử Kỳ bỏ dở món tráng miệng, cùng cô đi thanh toán rồi cả hai ra xe lái thẳng đến bệnh viện.
Trên xe, cô lại gọi cho Tô Tuyết một lần nữa, cô bé nói Trần Hiểu Minh cấp cứu xong rồi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ vẫn chưa tỉnh do tác dụng của thuốc gây mê, đã được chuyển đến phòng nội trú. Bách Lý Giai Ninh hỏi số phòng, vừa đến bệnh viện, cô và Ngôn Tử Kỳ một trước một sau bước thẳng vào thang máy. Cô ấn số tầng 8 rồi bấm nút đóng cửa liên tục, gấp gáp như trời sắp sập xuống đến nơi. Sau khi thang máy đóng cửa, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số tầng từ từ nhảy lên.
Bệnh viện Trung ương Bắc Thần là bệnh viện công thuộc tuyến đầu, khoảng thời gian cận Tết này phòng cấp cứu hàng ngày phải tiếp nhận tương đối nhiều bệnh nhân bị tai nạn giao thông hoặc ngộ độc do tác hại của rượu chè và đồ uống có cồn từ những cuộc ăn uống họp mặt dịp tất niên. Bây giờ đã gần 8 rưỡi tối mà bác sĩ y tá và cả người nhà bệnh nhân vội vàng đi đi lại lại vẫn khá đông, vẻ mặt ai cũng lo lắng, có nhiều người còn phải ngồi xe lăn, chân tay băng bó kín mít.
Thang máy vừa đi vừa dừng, tầng nào cũng có người đi ra đi vào giữa chừng. “Đinh” một tiếng, thang máy cuối cùng cũng đến tầng 8, hai cánh cửa inox chầm chậm mở ra. Lúc cô đến được phòng bệnh thì Trần Hiểu Minh đã tỉnh được một lúc, đầu và vai bị thương quấn băng trắng xoá, chân trái bó thành một cục treo dưới chân giường. Trong phòng ngoài Tô Tuyết ra thì không còn ai khác.
Vừa nhìn thấy cô bước vào, Trần Hiểu Minh hơi ngóc đầu dậy, dè dặt gọi một tiếng: “Chị Ninh.” Từ cái hôm cãi nhau chia tay với Tô Tuyết bị Bách Lý Giai Ninh nhắn tin mắng một trận, cậu ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt có chút hổ thẹn.
Bách Lý Giai Ninh khoát tay với Trần Hiểu Minh ý bảo không cần khách sáo, sau đó quay sang phía Tô Tuyết hỏi tình hình: “Bác sĩ bảo sao?”
“Đầu và vai anh ấy chỉ bị ngoại thương do mảnh kính vỡ cứa vào, họ đã xử lí tốt rồi, nhưng va chạm mạnh làm ảnh hưởng đến cả vùng gáy, có thể gây tổn thương đến não. Thương tích nặng nhất hiện giờ là chân trái bị gãy, bác sĩ đề nghị anh ấy nhập viện để tiện theo dõi luôn cả hai.”
Nghe Tô Tuyết nói vậy, Bách Lý Giai Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. “Tại sao đang yên đang lành lại bị tai nạn? Có phải do uống rượu không?”
“Không ạ, hôm nay lúc ăn đồ nướng bọn em chỉ uống nước ngọt thôi. Trên đường đến KTV xe của A Minh gặp phải hai chiếc xe máy đi ngược chiều đâm vào nhau, anh ấy vì tránh một cái xe bắn ra giữa đường mà đột ngột bẻ lái, không ngờ lại bị một chiếc xe tải phía đối diện lao lên đâm thẳng vào đầu xe. May là tài xế xe tải đã kịp thời giảm tốc độ, nếu không bây giờ…” Tô Tuyết bỏ lửng câu nói, bởi vì ai cũng hiểu ý tứ của cô ấy. “Xe anh ấy bị hư hỏng nặng phần đầu, vụ tai nạn này hình như không có ai chết, ngày mai cảnh sát sẽ đến lấy lời khai.”
“Mọi người trong phòng đâu hết rồi?”
“Bác sĩ vừa mới đuổi về rồi ạ, bệnh viện chỉ cho một người ở lại chăm sóc bệnh nhân thôi.”
Bách Lý Giai Ninh cùng Ngôn Tử Kỳ đi làm thủ tục nhập viện cho Trần Hiểu Minh, để Tô Tuyết ở lại phòng bệnh trông bạn trai cũ của cô ấy. Bách Lý Giai Ninh gọi cho chú Trần, kêu chú sắp xếp cho Trần Hiểu Minh chuyển từ phòng nội trú thường vào phòng bếp cao cấp, chỉ định đích danh trưởng khoa Thần kinh của bệnh viện khám và chữa trị, đồng thời điều thêm mấy hộ lí và y tá có tay nghề tốt nhất đến chăm sóc cậu ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.