Chương trước
Chương sau
Bách Lý Giai Ninh cởi áo khoác của Hán Đông Khuê, trùm lên đầu hai người, sau đó cả hai cùng co chân lên chạy.
Bên tai là tiếng mưa ào ào nện xuống mặt đường và cả tiếng bước chân nặng nề vội vã của hai người. Mưa càng ngày càng nặng hạt, gió cùng mưa hòa làm một tạt vào người cả hai.
Bọn họ chạy xuyên qua màn mưa về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ, đứng dưới mái hiên vắt bớt nước mưa trên quần áo rồi mới đi vào.
“Ding dong!” Cửa kính tự động mở ra, cùng với đó là giọng nói “Hoan nghênh quý khách.” có phần uể oải. Bây giờ đã là gần 11 giờ đêm, cửa hàng tiện lợi chỉ có một nhân viên phục vụ đang xem phim trên điện thoại di động.
Bên trong cửa hàng tiện lợi có gắn điều hoà hai chiều, bây giờ đã là đầu đông, hôm nay lại mưa lạnh, nhân viên cửa hàng để điều hoà ở mức 30 độ. Hơi điều hoà ấm nóng phả ra, nhanh chóng hong khô quần áo của cả hai.
Vừa vào trong cửa hàng, Bách Lý Giai Ninh đã thẳng tay “vứt bỏ” Hán Đông Khuê, còn mình thì cầm giỏ đi thẳng đến khu vực đồ ăn. Cô lập tức vùi đầu vào các loại đồ ăn vặt, mỗi loại lấy vài gói: cổ vịt cay, que cay, đậu hũ chả cá, miến chua cay Trùng Khánh, đùi gà nướng mật ong, đùi thỏ nướng sốt cay, bánh sữa chua,…
Chẳng mấy chốc, giỏ hàng trong tay cô đã đầy ắp các gói xanh xanh đỏ đỏ.
Thỉnh thoảng cửa hàng tiện lợi lại có người bước vào, tiếng chuông “ding dong” vang lên rất vui tai.
Cuối cùng cô dừng lại ở khu vực mỳ gói, mắt nhìn chằm chằm các loại màu sắc hấp dẫn trước mắt, bàn tay thon thả hoạt động thoăn thoắt.
Bách Lý Giai Ninh là một người dễ ăn lại có cái dạ dày tốt, cộng với thể chất ăn nhiều cũng không béo, vì vậy những lúc đi mua đồ đều chọn rất nhiều thứ khác nhau, đặc biệt là đồ ăn vặt chua cay.
Cuối cùng Bách Lý Giai Ninh cầm hai giỏ hàng đầy ắp đồ ăn vặt và mỳ gói đến quầy thu ngân, giơ điện thoại ra quét mã thanh toán. Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn cho đồ vào các túi nylon, dùng hai tay đưa cho cô.
Hán Đông Khuê cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay cô, buồn bực hỏi: “Cô mua nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì? Một mình cô ăn hết đống này à?”
Bách Lý Giai Ninh lười biếng nói: “Bình thường đặt hàng online tôi sẽ mua gấp 3 lần chỗ này, chẳng qua đi mua trực tiếp tôi ngại xách nặng nên lấy có từng này thôi.”
Trong góc phòng có một nữ sinh đang cúi đầu ăn mỳ hộp, mùi thơm toả ra nhức mũi, khuôn mặt cô bé hân hoan như thể đang ăn sơn hào hải vị, khiến Bách Lý Giai Ninh nhìn thôi cũng không nhịn nổi nuốt nước miếng.
Mắt cô sáng lên, hỏi Hán Đông Khuê đứng bên cạnh: “Trời mưa lạnh như thế này rất thích hợp để ăn mỳ. Anh có muốn ăn không?”
Từ nhỏ đến lớn số lần ăn mỳ tôm của Hán Đông Khuê chỉ được tính trên đầu ngón tay. Đối với gia đình anh, mỳ tôm là thứ đồ ăn có hại cho sức khoẻ, không khác gì vũ khí huỷ diệt. Sau này anh sang Mỹ làm việc, cơ hội ăn mỳ tôm lại càng thấp đến mức gần như bằng 0. Thế nên đối với Hán Đông Khuê, mỳ tôm gần như không tồn tại trong cuộc sống của anh.
Nhưng từ lúc đi gặp đối tác trong quán bar đến tận bây giờ, anh mới ăn mỗi một miếng bánh kem nhỏ, quả thực cũng đói bụng rồi, thế nên anh liền lẳng lặng gật đầu. “Cũng được.”
Trên chiếc bàn đặt ở góc phòng của cửa hàng tiện lợi có ấm nước nóng siêu tốc để chế mỳ tôm. Bách Lý Giai Ninh mở hai hộp mỳ, thêm gói gia vị, sau đó đổ nước nóng vào rồi đóng nắp lại, động tác rất thành thạo. Trong lúc chờ mỳ nở, cô mua thêm xúc xích hun khói nhân phô mai và gói viên hải sản ăn liền tổng hợp, thả chung tất cả vào hộp mỳ.
Hán Đông Khuê ngồi trên dãy bàn dài cạnh cửa sổ, nhìn Bách Lý Giai Ninh lăng xăng chạy tới chạy lui, không lâu sau, hai hộp mỳ đã được chế xong đặt trước mặt anh.
Bách Lý Giai Ninh hít hà một hơi, ngửi thấy mùi rất thơm, tay cầm nĩa nhựa trộn đều mỳ trong hộp lên, miệng nhỏ bắt đầu ngấu nghiến.
Hán Đông Khuê nhìn cô ăn ngon lành, khoé miệng khẽ nhếch lên, học theo cô cầm nĩa cuộn mỳ lên bỏ vào trong miệng. Anh ăn được một miếng liền kinh ngạc nhận ra, mùi vị thực sự rất ngon, tốc độ ăn không khỏi nhanh hơn mấy lần.
Bách Lý Giai Ninh cắn một miếng bạch tuộc viên nhân phô mai, nước sốt béo ngậy thơm phức lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi, hơi nóng bốc lên đọng lại thành giọt trên hàng lông mi cong vút. Bách Lý Giai Ninh sụt sịt mũi, quay đầu sang nói với Hán Đông Khuê: “Ăn cả xúc xích hun khói đi, ngâm nước lâu nó nhũn ra đấy. Xúc xích hiệu Lão Vương Mập này ngon lắm, tôi đã ăn thử tất cả các loại rồi, loại nhân phô mai này là ngon nhất.”
Hán Đông Khuê nheo mắt, trên môi nở một nụ cười mờ ám. “Xúc xích này gặp nước thì nhũn ra, còn xúc xích của tôi gặp nước lại vừa nở vừa cứng. Cô có muốn thử không?”
Bách Lý Giai Ninh ngay lập tức hiểu Hán Đông Khuê đang ám chỉ điều gì, tức giận đánh vào người anh một cái. “Anh sợ không nói ra thì không ai biết anh lưu manh à?”
Hán Đông Khuê bị đánh đau cũng không giận, cười cười quay lại với hộp mỳ của mình. Dường như Hán Đông Khuê cũng quên mất mình đang ăn gì, cúi đầu tiếp tục ăn ngon lành, tiếng húp nước sì sụp không ngừng vang lên, ăn xong còn không kìm được ợ một tiếng.

“Còn không?” Hán Đông Khuê cảm thấy vẫn còn thèm thuồng, liếm mép hỏi Bách Lý Giai Ninh.
“Còn cái gì?” Bách Lý Giai Ninh nghi ngờ hỏi ngược lại.
Hán Đông Khuê chỉ chỉ vào hộp mỳ trống rỗng, hai mắt sáng ngời. “Cái này.”
Bách Lý Giai Ninh ăn xong phần của mình, bất mãn nhìn Hán Đông Khuê một lúc ăn hết ba hộp mỳ như hổ đói.
“Anh làm tôi nghi ngờ rằng đây là lần đầu tiên anh được ăn mỳ tôm đấy.” Bách Lý Giai Ninh chống cằm, buồn bực nói.
Hán Đông Khuê ngửa đầu húp cạn nước mỳ chua cay trong hộp, thoả mãn ôm cái bụng đã no căng. “Đối với tôi mà nói, cửa hàng tiện lợi, đồ ăn vặt hay mỳ tôm mà người bình thường hay ăn, trước giờ đều rất xa lạ.” Hán Đông Khuê cầm giấy ăn lên lau miệng rồi nói nhỏ. “Tôi chợt phát hiện ra một điều, đó là hơn 30 năm qua, hình như tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ bình dị nhưng lại đẹp đẽ.”
Bách Lý Giai Ninh im lặng nghe Hán Đông Khuê tâm sự, bỗng nhiên nảy sinh tâm trạng đồng cảm sâu sắc, nghiêng đầu cười nói: “Gia đình của tôi cũng không khác gì anh cả, bố tôi cực kì nghiêm khắc trong việc ăn uống, những thứ đồ ăn có hại cho sức khoẻ không được phép xuất hiện trong nhà. Nhưng tôi lại rất may mắn khi mẹ thường xuyên len lén mua cho hai chị em tôi đồ ăn vặt. Lớn lên một chút, tôi mới nhận ra là trước giờ bố vẫn thừa biết hành vi lén lút của mẹ, nhưng ông rất yêu chiều vợ, thế nên luôn mở một mắt nhắm một mắt, giả vờ như không thấy gì cả.”
“Chính vì vậy, tôi cực kì hâm mộ tình cảm của hai người, từ bé đến lớn luôn ao ước sẽ gặp được một người đàn ông yêu vợ thương con như bố tôi vậy.” Câu này cô không dám nói ra, chỉ lẳng lặng giữ trong lòng.
Ăn xong, Bách Lý Giai Ninh cầm túi rác to đùng toàn vỏ hộp mỳ tôm đi vứt. Một cô gái khoảng chừng 21, 22 tuổi bước đến đứng cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Xin lỗi chị, cho phép tôi tò mò một chút. Anh kia là bạn trai của chị à?”
Bách Lý Giai Ninh để ý thấy cô gái này từ lúc vào cửa hàng tiện lợi đã len lén nhìn trộm Hán Đông Khuê không dưới chục lần. Cô lắc đầu cười, nói dối mà mặt không hề biến sắc: “Không phải đâu, anh ấy là anh họ tôi đấy. Anh ấy là người trên miền núi mới xuống thành phố, chưa bao giờ được vào cửa hàng tiện lợi. Hôm nay tôi dẫn đi một lần cho biết ấy mà.”
Một nam một nữ nửa đêm nửa hôm không ở nhà đắp chăn ngủ mà lại ra ngoài gặp gỡ, nếu nói là bạn bè thì quá là miễn cưỡng, lấy danh nghĩa họ hàng sẽ hợp lí hơn.
“Thì ra là anh họ à, xin lỗi vì đã làm phiền chị nhé.” Cô gái đó ngoài mặt thì xin lỗi nhưng trong lòng lại rất phấn khởi, nhanh chóng bước về phía Hán Đông Khuê.
Bách Lý Giai Ninh không tự chủ được ngoái cổ nhìn theo hóng hớt, đứng từ đây vẫn có thể nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của cô gái đó. “Soái ca, tôi có thể thêm WeChat của anh không?”
Bách Lý Giai Ninh nghe thấy Hán Đông Khuê thấp giọng từ chối: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.” Vừa nói anh vừa nhìn về phía Bách Lý Giai Ninh đứng cạnh thùng rác vẫn đang dỏng tai nghe ngóng.
Cô gái nhìn theo ánh mắt của Hán Đông Khuê, lúng túng nói: “Chị ấy nói… anh là anh họ của chị ấy, là người miền núi mới xuống thành phố.”
“Thế à? Bạn gái tôi rất thích chơi trò cosplay, hôm nay chắc hẳn là muốn đóng vai anh em họ yêu đương loạn luân. Xin lỗi, tôi đi trước.” Hán Đông Khuê thấp giọng nói nhỏ, mục đích là chỉ để cho hai người nghe thấy. Sau đó anh lạnh lùng đi về phía Bách Lý Giai Ninh, nắm tay cô kéo đi xềnh xệch trước ánh mắt vô cùng hoang mang và ngỡ ngàng của cô gái nọ, còn cố ý lớn tiếng: “Em họ, chúng ta về nhà đi ngủ thôi.”
Ngoài trời mưa đã tạnh nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Hai người đi bộ ra bãi đỗ xe, mặt đất xung quanh toàn là vũng nước, bọt nước văng tung toé làm ướt giày và gấu quần của cả hai.
“Anh họ trên miền núi mới xuống thành phố là sao?” Hán Đông Khuê cất giọng nhàn nhạt hỏi. Khuôn mặt anh chìm trong bóng tối làm Bách Lý Giai Ninh không nhìn rõ được tâm tình anh lúc này.
Bách Lý Giai Ninh rút tay mình ra khỏi bàn tay Hán Đông Khuê, quyết định giả ngu: “Hả? Anh nói gì tôi không hiểu?”
“Vừa rồi cô gái kia bảo cô nói tôi là anh họ của cô.” Hán Đông Khuê tiếp tục truy vấn.
“Thế anh nói gì với cô ấy vậy?” Bách Lý Giai Ninh thấy không giả ngu được nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Tôi nói chúng ta loạn luân.” Hán Đông Khuê phủi phủi mấy giọt nước mưa bám trên áo khoác, thản nhiên nói.
“…” Khoé miệng Bách Lý Giai Ninh lập tức co rút dữ dội.
Vừa chớp mắt đã quá 12 giờ đêm, không còn sớm nữa, Hán Đông Khuê dù không muốn vẫn phải đưa cô về.

Xe đã chạy đến trước tiểu khu Lục Gia Trang, anh vẫn không nỡ rời đi, đột nhiên đổi đề tài. “Tiểu khu này đẹp thật, vị trí hoàng kim, lại còn biệt lập.”
“Ừ, bố mẹ tôi mua cho đấy.” Bách Lý Giai Ninh cười nói.
“Nghe dân tình nói nhà ở đây rất khó mua.” Hán Đông Khuê lại nói tiếp.
“Ha ha, bọn họ truyền miệng linh tinh đấy. Không phải khó mua, mà là người bình thường không thể mua được.” Bách Lý Giai Ninh nhoẻn miệng cười tươi. “Thế nên dân cư khu này khá thưa thớt, không khí vừa trong lành vừa yên tĩnh.”
“Tôi có thể tham quan bên trong một chút được không? Mưa tạnh rồi, coi như đi bộ cho tiêu thức ăn. Vừa nãy ăn tận ba hộp mỳ, bụng có cảm giác hơi khó tiêu.”
Bách Lý Giai Ninh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý, vui vẻ dẫn Hán Đông Khuê đi dạo loanh quanh đài phun nước theo phong cách châu Âu, sau đó đi dọc theo con đường chính dẫn đến đại sảnh, hai bên đường đặt rất nhiều bức tượng các vị thần trong thần thoại Hy Lạp.
Đến gần đại sảnh, Bách Lý Giai Ninh dặn Hán Đông Khuê đứng đợi cô bên ngoài, còn mình thì chạy đến quầy lễ tân bên trong, không biết là định làm gì. Mấy phút sau cô quay lại, đưa cho anh một hộp quà gói giấy bóng kính màu vàng kim rất đẹp, nhỏ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hán Đông Khuê nhìn chằm chằm vào hộp quà trên tay cô, có chút kinh ngạc không nói thành lời. Một lúc lâu sau, anh mới vươn tay ra nhận lấy, trầm giọng hỏi: “Quà cho tôi à?”
“Có muốn mở ra xem thử không?” Bách Lý Giai Ninh nhìn vào hộp quà trên tay Hán Đông Khuê, giọng nói háo hức như thể đó là quà tặng cô.
Ngón tay thon dài của anh tháo cái nơ màu đen buộc bên ngoài, sau đó cẩn thận xé lớp giấy bọc màu vàng kim. Bên trong là một chiếc hộp nhung đen, vải nhung cao cấp mang lại cảm giác cực kì mềm mịn.
Hán Đông Khuê chầm chậm mở hộp nhung ra, đầu ngón tay có chút run rẩy. Bên trong đặt một chiếc kẹp cravat và một bộ khuy măng sét nạm kim cương tinh xảo.
“Đẹp lắm.” Hán Đông Khuê ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng mềm mại. “Cảm ơn cô.”
“Anh chỉ để ý đến thế thôi à? Thử nhìn kĩ đi xem nào.” Bách Lý Giai Ninh sốt ruột mím môi.
Hán Đông Khuê cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn lật qua lật lại mấy thứ lấp lánh trong tay. Hoá ra đằng sau kẹp cravat và bộ khuy măng sét đều được khắc thủ công 3 chữ HDK in hoa bằng font chữ cách điệu. HDK là viết tắt của họ tên anh theo phiên âm quốc tế là Han Dong Kui.
“Thích không?” Bách Lý Giai Ninh nhoẻn miệng cười.
“Thích, cực kì thích.” Hán Đông Khuê trả lời không chút do dự, cẩn thận cất lại đồ vật vào chỗ cũ, sau đó đóng nắp hộp nhung lại. Động tác của anh nhẹ nhàng như đang nâng niu món bảo vật vô cùng trân quý.
“Tôi không biết anh thích quà gì nên đành tặng theo sở thích của tôi, cũng không biết giữa kẹp cravat và khuy măng sét anh thích cái gì hơn nên quyết định hốt cả hai luôn.” Bách Lý Giai Ninh liến thoắng nói.
“Những thứ này bình thường sử dụng đá Swarovski đã là xa xỉ rồi, đây lại còn là kim cương thật. Có phải… thiết kế riêng không?” Năm ngón tay của Hán Đông Khuê nhẹ nhàng vuốt ve hộp quà.
“Chính xác, anh nhìn thế mà tinh tế ra phết! Mẹ tôi là nhà thiết kế trang sức rất nổi tiếng, hai món này tôi đều đóng góp ý tưởng và tham gia vào cả quy trình sản xuất, thế nên mẹ giữ lại cho tôi làm kỉ niệm. Còn chữ đằng sau tất nhiên không phải tôi khắc, dù sao chữ tôi cũng không đẹp, không nên động vào.” Bách Lý Giai Ninh cười hì hì. “Ban nãy tôi gọi nghệ nhân đến khắc chữ cấp tốc cho anh đấy.”
“Đã rất nhiều năm tôi không được nhận quà sinh nhật rồi.” Hán Đông Khuê thì thầm trong cổ họng.
“Nếu anh muốn thì năm sau, năm sau nữa, sau nữa nữa, năm nào tôi cũng tặng quà cho anh.” Bách Lý Giai Ninh mỉm cười ngọt ngào.
Nếu anh muốn thì năm sau, năm sau nữa, sau nữa nữa, năm nào tôi cũng tặng quà cho anh.
Câu nói này anh không cần biết là cô thật lòng hay chỉ nói chơi, nhưng anh vẫn vì nó mà vô cùng mãn nguyện, trong lòng vừa cảm động vừa phấn khích.
Đáy mắt Hán Đông Khuê hơi nóng lên, anh rũ mắt xuống, đột nhiên vươn tay kéo cô ôm vào trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi lạnh, cho tôi ôm một lúc.”
Bách Lý Giai Ninh biết Hán Đông Khuê đang xúc động nên không cự tuyệt anh, còn rất nhiệt tình vòng tay ôm lấy lưng anh, vỗ nhè nhẹ như an ủi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.